Quỷ tồn tại nhờ hồn phách mà hồn châu chính là gốc gác của họ, một khi đã không có hồn châu, hồn phách sẽ ngay lập tức tiêu tán.
Nói cách khác, tự bỏ đi hồn châu chính là tự mình từ bỏ mạng sống.
Hồn phách tiêu tán, nét mặt của Tần Vi Vi chẳng hề có sự sợ hãi, thậm chí thần thái của chị còn cực kì nhẹ nhàng.
Chỉ có ánh mắt vẫn luôn âu yếm nhìn quỷ đồng có chút không nỡ.
“Tôi không thể đứng nhìn Tiểu Bảo chết.” Thanh âm của chị nhẹ đến nỗi gió cũng có thể thổi bay đi, chị nói “Thằng bé chưa kịp sinh ra đã chết, từ khi ra đời trong mắt nó chỉ có giết chóc.
Nó còn chưa kịp cảm nhận thế giới này tươi đẹp đến nhường nào, chưa kịp cảm nhận sự đáng yêu của mọi người xung quanh, thật sự quá không công bằng.”
“Tôi đã từng nghe Hoàng đại sư nói qua, quỷ có thể nuốt hồn châu của con quỷ khác để trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể khiến cho quỷ thay da đổi thịt.”
Là một người mẹ, thứ duy nhất chị có thể trao cho con chỉ còn viên hồn châu này.
Cố Mông nhíu mày, lộ ra vài phần không vui nói "Kể cả chị có đưa hồn châu cho nó thì cũng không thể nào chữa lành linh hồn cho nó được, đây là vô dụng.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi cười một chút, cuối cùng chị ngẩng đầu lên nhìn Cố Mông với vẻ xin lỗi và nói “Cố tiểu thư, tôi biết cô rất lợi hại, cô lợi hại hơn Hoàng đại sư nhiều, hơn cả những người mà tôi đã từng biết.
Tôi biết cô có cách cứu nó đúng không?”
Ánh mắt chị lộ ra vẻ cầu xin.
Cố Mông trầm mặc, sau một lúc lâu cô mới gật gật đầu, nói “Đúng là tôi có cách.”
“…… Cảm ơn.” Tần Vi Vi cười, chị nói “Nếu có thể thì tôi hi vọng thằng bé đừng nhớ những chuyện trước đây nữa, cho nó quên hết thảy những đau khổ đã qua và cho nó một gia đình hạnh phúc.
Cố tiểu thư, cô đã giúp gia đình chúng tôi rất nhiều, tiếc là tôi không thể báo đáp cô được nữa.”
Cố Mông không nói gì, chỉ nhìn chị cúi đầu hôn lên trán quỷ đồng một cái, sau đó thân thể của chị liền tan ra, rơi xuống rào rào như cát bụi.
Đó là ánh sáng của hồn phách như những hạt cát vàng lấp lánh như đom đóm từ từ tan vào không trung.
Tần Vi Vi ngẩng đầu lên, nhìn ánh tà dương ở cuối đường chân trời mà bất giác mỉm cười.
Hoàng hôn thật đẹp!
……
“……Mẹ kiếp, đây là thứ gì? Là thần tiên sao?” Bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, Cố Mông quay đầu nhìn thấy một thanh niên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Cố Mông không nói gì, cô lấy ra một miếng ngọc hình tứ hợp viện rồi đưa quỷ đồng vào.
Tòa tứ hợp viện chạm trổ bằng ngọc này cô định hôm nay sẽ đưa cho Tần Vi Vi, nhưng vây giờ chị ấy tiêu tan rồi thì lại đưa cho quỷ đồng.
Miếng ngọc này được cô xử lí qua một chút nên có tác dụng nuôi quỷ, quỷ ở trong này sẽ được bồi bổ linh hồn.
Quỷ đồng sau khi ăn hồn châu của Tần Vi Vi thì cũng cần thời gian hấp thu và tiêu hóa, đại khái sẽ ở chạm ngọc ngủ say một đoạn thời gian.
Tâm trạng của Cố Mông hơi trầm xuống, dù vậy cô nghĩ nhất định Tần Vi Vi đang rất vui bởi vì trước khi qua đời chị ấy đã cười, trong mắt không có một chút khói mù, biểu cảm thoạt nhìn cũng là rất nhẹ nhàng.
Thạch Chính cùng Phùng Dịch vất vả mãi mới tìm được một chút chứng cứ, ít nhất những chứng cứ này có thể chứng minh Hoàng đại sư đúng thật là có liên quan đến các vụ án đó, người của Cục Cảnh Sát lập tức hạ lệnh bắt người.
Nhưng sau đó mới phát hiện Hoàng đại sư lại đang ở thành phố S?
Tìm hiểu nguồn gốc, bọn họ cuối cùng tìm được dấu vết cuối cùng của ông ta ở tiểu khu mà gia đình Tần Vi Vi từng ở.
Sau đó lại tìm thấy thi thể của lão ở trong căn hộ nhà Tần Vi Vi.
Thi thể của lão nằm ở trong phòng khách, do gần đây trời nóng nên xác lão ta đã bốc lên mùi hôi thối.
Sau khi nhận được báo cáo khám nghiêm, đám Thạch Chính lại rất kinh ngạc.
“…… Bụng bị mổ ra, sau đó là bị sét đánh chết, kiểu chết này……” Biểu cảm của Phùng Dịch có chút quái dị, trong đầu không nhịn được mà hồi tưởng lại thảm trạn của Tần Vi Vi.
Anh không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Thạch Chính “Tôi nhớ rõ khi Tần Vi Vi chết cũng bị mổ bụng mà chết nhỉ?”
Thạch Chính gật đầu, xem như khẳng định lời nói của anh ta.
Chuyện này, biểu cảm của Phùng Dịch càng thêm cứng đờ, anh nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng hỏi Thạch Chính “Anh nói xem, có phải ma nữ kia không đợi được nữa nên tự mình đi báo thù không?”
Điểm này, Thạch Chính đương nhiên không rõ ràng lắm, cho nên anh liền gọi ngay cho Cố Mông.
Cố Mông đang kiểm tra tình trạng của quỷ đồng thì thấy cuộc gọi hỏi thăm của anh ta, cũng không có giấu giếm liền nói rõ mười mươi.
“Tần Vi Vi chết rồi sao?” Thạch Chính kinh ngạc gặng hỏi.
Cố Mông ừ một tiếng, nói “Chị ấy đưa hồn châu của mình cho con, mà khi không còn hồn châu thì hồn phách của chị ấy cũng tự tiêu tan.”
Nghe vậy, Thạch Chính cùng Phùng Dịch nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Sau một lúc lâu, Thạch Chính mới