Tần Vi Vi có một đứa con trai lớn tên là Bảo Nhi, nó là một đứa trẻ rất ngoan, ai gặp cũng khen vậy.
Bốn năm trước, cả nhà họ bị Hoàng đại sư làm hại, chồng chị và đứa bé chưa ra đời bị Hoàng đại sư luyện thành quỷ, đứa con cả thì bị bắt cả thể xác và linh hồn để làm bình đựng Phệ Hồn Trùng.
Phệ Hồn Trùng y như tên gọi của nó, là một loài sinh vật ăn những linh hồn.
Muốn nuôi có phải có một vật chủ để nó bám vào, mà vừa hay con trai lớn của Tần Vi Vi lại là đối tượng thích hợp.
Phệ Hồn Trùng rất thích tà khí và huyết khí, vậy nên thân Bảo Nhi đã sớm ngập tràn tà khí, hồn phách của nó cũng sớm bị Phệ Hồn Trùng ăn sạch.
Sau khi Phệ Hồn Trùng ăn xong một linh hồn, Hoàng đại sư sẽ lại đưa một linh khác thay thế.
Nói cách khác, thân xác này đã chết từ lâu, nó chỉ là một con rối không còn sinh mệnh chịu sự khống chết của Hoàng đại sư.
Mà hồn phách vốn thuộc về thân xác này cũng là bị Phệ Hồn Trùng ăn không dư lại một chút mảnh vụn nào.
Tần Vi Vi rất rõ chuyện này, Bảo Nhi của chị đã chết, đã chết lâu lắm rồi.
Thằng bé khóc thét kêu đau, bị Phệ Hồn Trùng cắn đau.
Vậy mà trong khoảnh khắc trước khi sấm sét đánh xuống, thân xác này lại lao lên bảo vệ chị, rồi bị đánh tan không còn gì.
Tần Vi Vi bụm mặt gào khóc, quỷ không có nước mắt cho nên chị chỉ biết gào khan.
Nhưng tiếng gào thét lại khiến người ta đinh tai nhức óc.
Bảo Nhi của chị, trước đây nó cũng đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ mẹ, thậm chí đến khi chết rồi, thân thể của thằng bé vẫn lao lên bảo vệ mẹ mình như một bản năng.
Trong phòng lộn xộn, tất cả đồ đạc đều bị thiên lôi đánh cháy đen, Hoàng đại sư đã sớm bị sét đánh cháy đen như cục than, trên người lão tản ra mùi thịt cháy khét.
Quỷ đồng nằm ở nơi đó, trong mắt lộ ra vài phần ngơ ngác, sau đó ánh mắt ngây thơ dừng lại trên người Tần Vi Vi.
“Mẹ ơi……” Nó gọi một tiếng rồi chạy lại nhào vào lòng Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi ôm con, chị đaỏ đôi mắt khô khốc nhìn xung quang rồi nói “Tiểu Bảo, con nhìn đi, mẹ đã giết chết Hoàng đại sư báo thù cho cha và anh con rồi đấy.”
Bọn họ chịu đủ sự tra tấn mà chết cho nên chị cũng muốn Hoàng đại sư cảm nhận được thế nào gọi là thống khổ.
Ôm quỷ đồng đứng dậy, chị thẫn thờ tiến lên hai bước thì chợt dẫm phải thứ gì đó.
Tần Vi Vi sửng sốt một chút, nhấc chân phải ra và cúi đầu.
Đó là một tấm ảnh chụp gia đình chị, chị đứng giữ với đứa bé trong bụng còn chồng và con trai lớn đứng hai bên.
Mép tấm ảnh bị cháy xém, cũng may những chỗ khác vẫn nguyên vẹn nên vẫn nhìn rõ nội dung của nó.
Tần Vi Vi mỉm cười, chị vươn tay nhặt tấm ảnh nhét vào túi, ôm quỷ đồng về nhà họ Cố.
Cố Mông đang cầm dao nhỏ đục đẽo miếng ngọc thạch thì thấy Tần Vi Vi trở về.
Cô cầm nó lên thổi hết mất vụn đá rồi đưa ra cho chị xem.
“Nhìn đi, đây là nhà tôi làm cho hai người ở đó.” Cô nhìn miếng ngọc thạch được điêu khắc hoàn hảo, mặt lộ vẻ đắc ý nói “Tôi dựa theo hình ảnh tòa tứ hợp viện trên TV mà khắc, bên trong rộng rãi lắm đấy, chắc chắn mẹ con hai người rất thích.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi liếc mắt một cái, mím môi nói “Ngài khắc đẹp quá.”
Mảnh ngọc thạch chỉ lớn bằng bàn tay hình dạng tứ hợp viện, phòng ốc cây cối được điêu khắc tinh tế, sinh động như thật, tinh xảo phi phàm.
Nếu là trước kia, Tần Vi Vi nhất định phải khen vài câu thật hay, nhưng hiện giờ chị nào có tâm trạng đó.
Chị cúi đầu xoa xoa đầu quỷ đồng mất tập trung nói “…… Tôi đã giết Hoàng đại sư rồi.”
Cố Mông nhìn chị một cái, thấy chị không hề có cảm xúc vui sướng, có chút kỳ quái nói “Vậy là tốt rồi, chị thay người thân báo thù rồi, không vui hả?”
Tần Vi Vi im lặng một lúc mới đáp "Vui chứ, đương nhiên là rất vui.”
Chị cười một tiếng, trông có vẻ rất vui.
“…… Cố tiểu thư, có phải Tiểu Bảo của tôi sắp chết rồi không.” Dừng một chút, giọng nói của chị bình tĩnh hỏi.
Cố Mông gật gật đầu, nói “Đúng vậy, khi phù văn tan đi thì linh hồn của nó cũng sẽ tan biến.
Đến lúc đó, nó sẽ hóa thành gió, thành mưa, tan thành một thể với vạn vật.”
Tần Vi Vi gật đầu,chị cúi đầu suy nghĩ một chút, nói “Tiểu Bảo còn chưa đi công viên giải trí bao giờ, ngày đó nhìn thấy hình ảnh của công viên nó vẫn cứ nhớ mãi không thôi.
Cố tiểu thư, tôi muốn đưa nó đến đó, cô có thể giúp tôi được không?”
Ít nhất, trước khi tiêu tan, nó vẫn muốn xem cái thứ gọi là công viên giải trí mà nó ngày đêm mong nhớ nó là cái gì.
Ngày thứ hai.
Tần Vi Vi dẫn quỷ đồng và Cố Mông đi tới công viên giải trí lớn nhất thành phố S.
Cố Mông tò mò nhìn kiến trúc nơi này, sau đó quay đầu nói với hai người bên cạnh “Lá bùa này có thể cho các người trông giống người bình thường, sẽ không có ái phát hiện hai người là ma quỷ được.”
Tần Vi Vi mặc chiếc váy dài lập tức cười nói “Cảm ơn Cố tiểu thư.”
Lúc này trông chị chẳng khác một người phụ nữ bình thường là bao, một khuôn mặt trắng nõn mà tú mỹ, tuy rằng không phải rất xinh đẹp nhưng khí chất rất ôn nhu trí thức hấp dẫn người khác.
Ở bên cạnh chị là quỷ đồng làn da đã không còn thâm tím nữa.
Nhìn nó chỉ là một đứa bé trắng trẻo, mập mạp tuy vậy làn da vẫn hơi tái nhợt.
Mẹ con họ đứng ở đó nhìn chẳng khác gì những khách tham quan bình thường.
Chẳng ai nghĩ rằng đôi mẹ con này là quỷ cả.
“Đi thôi!” Tần Vi Vi khom lưng bế quỷ đồng lên, đưa nó vào trong.
Đây là công viên giải trí lớn nhất thành phố S, bên trong có những máy móc giải trí rất hoàn mĩ nên tất nhiên nơi này cực kì náo nhiệt.
Từ ngày trở thành quỷ dịch của Hoàng đại sư, quỷ đồng ngày thường toàn tiếp xúc với người chết và quan tài.
Chưa một ngày nào nó được sống như một