Lục Hoài Sinh hôn mê bất tỉnh và rồi thức dậy trên chiếc giường lớn mềm mại.
Ngoài cửa sổ, chỉ có bóng cây đung đưa và không gian u tối.
Ánh đèn trong phòng cũng mờ nhạt, mang một màu vàng mông lung.
Mặc cái đầu hơi choáng, Lục Hoài Sinh chống mình ngồi dậy.
Đây là một căn phòng xa lạ, song nhìn hình dáng, có lẽ anh còn chưa rời khỏi biệt thự.
Cửa phòng bị mở ra, Ngụy Ninh mặc đồ đen, cầm một cái khay đi vào.
Thấy Lục Hoài Sinh tỉnh lại, trong mắt Ngụy Ninh hiện lên sự vui sướng.
"Thầy ơi." Hắn gấp gáp nhào qua.
Lục Hoài Sinh nhìn hắn, sau đó nhìn bát mì trứng tỏa hương ngào ngạt trên khay, màu sắc đẹp đẽ và mùi thơm xông vào mũi khiến người ta thấy bụng đói kêu vang.
Lục Hoài Sinh nhấp môi, nghĩ lại cả ngày chưa ăn gì, giờ đột nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, dạ dày liền phát ra tiếng kháng nghị rất nhỏ.
Ngụy Ninh thấy anh nhìn chằm chằm thứ trong tay mình, biết là anh đói bụng.
"Em nấu đó, thầy."
Như đứa trẻ chờ được khen, cậu nhóc nhìn anh với vẻ căng thẳng và mong đợi, đồng thời trong nơi sâu thẳm của con mắt, còn lập lòe ánh sáng tối tăm quỷ dị.
Lục Hoài Sinh quả thật có hơi đói, vậy nên anh không hề chần chừ, mà bưng ngay bát mì ăn một miếng.
"Ăn rất ngon."
Anh thấy vui sướng không gì sánh bằng vụt qua trong mắt Ngụy Ninh.
Sau đó hắn gục đầu, như thể thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Sinh.
Hắn rủ hàng lông mi dài giống như cánh bướm lay động, run rẩy đáp: "Thầy thích là được..."
Giọng Ngụy Ninh rất nhỏ, như thể đang cố dồn nén điều gì khiến hắn điên cuồng.
"Vì bỏ thêm trứng gà à?" Lục Hoài Sinh nói: "Mà hình như có vị gì đó là lạ..."
Giống...!vị tanh.
Ngụy Ninh nghe vậy, cơ thể bất ngờ chấn động mạnh.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen ngưng tụ gió lốc khiến lòng người run sợ.
Lục Hoài Sinh theo bản năng muốn trốn tránh.
Ánh mắt Ngụy Ninh thật sự quá nóng bỏng, nóng như thể sắp nung chảy anh.
"Ngụy Ninh." Anh gọi hắn.
"Em đây, thầy."
Ngụy Ninh không hề chớp mắt, mà vẫn nhìn chằm chằm Lục Hoài Sinh, như muốn khắc sâu cả người anh vào đáy lòng.
Lục Hoài Sinh than nhẹ: "Có chuyện gì vậy?".
ngôn tình hài
Đang êm đẹp, sao anh lại ngất xỉu chứ?
Lúc ấy, bị Ngụy Ninh đè ở dưới thân, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên mơ màng, cơ thể lâng lâng như con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển.
Anh nhớ rõ Ngụy Ninh đang nỉ non bên tai anh gì đó, nhưng vì bấy giờ ý thức hỗn loạn nên không nghe rõ đã bất tỉnh rồi.
"Em chỉ không muốn thầy rời khỏi em."
Ngụy Ninh cúi người, ghé vào đùi Lục Hoài Sinh, hai tay ôm chặt lấy vòng eo gầy gầy nhưng rắn chắc của anh: "Thầy ơi, ở lại đây không được sao?"
"Một mình em sợ lắm, còn cô đơn, lạnh lẽo nữa...!Thầy đừng đi được không..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn Lục Hoài Sinh.
Ánh mắt yếu ớt như ngọc bích trong suốt mỏng manh, chạm vào cái là nứt.
Lục Hoài Sinh thấy hắn như vậy, lòng không khỏi mềm đi: "Người nhà em đâu?"
Ngụy Ninh bỗng rưng rưng nước mắt: "Họ không cần em, họ ghét bỏ em, họ thấy em dư thừa.
Em chết, họ cũng chẳng tới nhìn em..."
Đầu hắn gối lên ngực Lục Hoài Sinh, cơ thể run rẩy, đôi tay đang bao quanh vòng eo anh lại càng siết chặt: "Thầy ơi, em chỉ có thầy thôi.
Thầy đừng rời khỏi em, nếu không..."
----Nếu không em sẽ nổi điển, điên lên rồi giết hết tất cả.
----Vậy nên thầy à, đừng rời khỏi em...!
Hai tròng mắt Ngụy Ninh tối dần, một màn sương đen mờ mịt dày đặc phủ kín đáy mắt.
Lục Hoài Sinh không khỏi chua xót.
Tuy rằng đã biết đứa bé này có vẻ không được cha mẹ quan tâm qua lời Hoắc Thanh, nhưng hiện giờ chính tai nghe Ngụy Ninh nói vậy, lòng anh vẫn dâng lên nỗi tức giận khó tả.
Quan hệ gia đình sẽ tác động trực tiếp đến việc hình thành tính cách của đứa trẻ.
Căn bệnh tự kỷ của Ngụy Ninh chắc chắn có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh sống từ nhỏ của