Hôm sau, thi thể của Hoắc Thanh được người qua đường phát hiện tại một mương thối.
Trạng thái tử vong thê thảm, là bị hiếp trước giết sau, hơn nữa còn bị rạch nát cả mặt, vết thương sâu đến độ lộ cả xương ra, nhiều đến nỗi phủ kín toàn mặt.
Nếu không xét nghiệm DNA, thì e là dựa vào vẻ ngoài hiện tại của cô, chẳng ai có thể tưởng tượng được đấy chính là Hoắc Thanh có ngoại hình xinh đẹp.
Trước đó, Hoắc Thanh đã mất tích vài ngày, mãi đến khi cảnh sát tìm đến trường học, Lục Hoài Sinh mới biết tin này.
Nơi vứt xác khá kín đáo, cỏ dại mọc um tùm.
Nếu không phải vì thời tiết nóng bức khiến thi thể tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, thì có lẽ cái xác sẽ không bị người qua đường phát hiện nhanh đến vậy.
Hôm nay, Lục Hoài Sinh bị cảnh sát dò hỏi.
Đợi đến khi về đến nhà, anh mới cảm thấy mỏi mệt toàn thân.
Vì Ngụy Ninh, nên Lục Hoài Sinh dọn ra khỏi ký túc xá của trường.
Vừa vào nhà, eo liền bị một đôi tay trắng xanh lạnh băng ôm lấy.
Cơ thể đột nhiên chịu thêm trọng lượng của một người.
"Thầy ơi." Ngụy Ninh giống một đứa trẻ dính người, vừa thấy anh về liền ôm anh không chịu buông tay.
"Ngày nào thầy cũng về muộn quá."
Cậu nhóc bất mãn oán trách, lúc nào cũng thấy ghét cay ghét đắng những đứa học sinh được Lục Hoài Sinh dạy dỗ.
Đáy mắt hắn phiếm hồng, sát ý sâu thẳm trong đáy lòng không ngừng quay cuồng, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Sắc mặt hắn vặn vẹo, trông dữ tợn vô cùng.
----Đáng chết, vì sao chứ! Vì sao ai ai cũng muốn chiếm lấy thầy của hắn!
----Tìm chết mà! Đều tìm chết mà!!
Lục Hoài Sinh đứng trước Ngụy Ninh nên không nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của hắn, mà vào lúc anh xoay người, biểu cảm của Ngụy Ninh lại nháy mắt biến thành hiền lành và vô hại.
"Thầy à..."
Sắc mặt Lục Hoài Sinh nhìn không được tốt.
"Ngụy Ninh." Lục Hoài Sinh trầm giọng gọi hắn, mang đôi mắt sắc bén, anh nhấp môi: "Hoắc Thanh chết rồi."
Lục Hoài Sinh nhìn thẳng mặt Ngụy Ninh, không bỏ qua chút biến hóa nào trên đó.
Ngụy Ninh đứng hình một giây: "Vậy ạ."
Giọng điệu không mang ý kiến gì.
"Thầy mong chuyện này không liên quan gì đến em."
Không phải Lục Hoài Sinh muốn nghi ngờ Ngụy Ninh, chỉ là hiện giờ Ngụy Ninh là quỷ, tính cách đã có thay đổi lớn.
Hơn nữa lúc trước, hắn từng lộ sát ý với Hoắc Thanh trước mặt anh, giờ Hoắc Thanh chết, anh khó tránh mà liên tưởng đến Ngụy Ninh.
Vẻ mặt Ngụy Ninh đầy tổn thương và khó tin.
Hắn run rẩy kịch liệt: "Thầy...!Thầy nghi ngờ em, thầy dám nghi ngờ em!"
Hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn hét lên một tiếng.
Lục Hoài Sinh thấy tình hình không ổn, bèn vội ôm Ngụy Ninh đang kích động vào lòng.
Anh nhẹ giọng trấn an: "A Ninh, bình tĩnh lại nào."
Ngụy Ninh vùi mình trong cơ thể Lục Hoài Sinh, ôm lấy eo anh, khóc thút thít: "Không đâu mà, em không làm chuyện đó đâu, thầy không tin em..."
Lục Hoài Sinh hiểu mình đã nặng lời.
Biết rõ cậu nhóc này cực kỳ mẫn cảm, vậy mà vẫn nói một câu như thế, là anh không suy xét kĩ rồi.
Anh cười khổ, vỗ về đầu cậu nhóc, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của thầy.
Thầy không nên nghi ngờ em."
Ngụy Ninh run rẩy trong lòng Lục Hoài Sinh.
Ở một góc tối không ai nhìn thấy, khóe môi đỏ thắm của hắn cong lên thành một độ cong quỷ dị, làm lòng người phát hoảng.
Nhưng giọng điệu của hắn vẫn vô tội như cũ: "Thầy thật quá đáng, rõ ràng không phải em làm."
"Ừ, là thầy không đúng." Lục Hoài Sinh chiều theo hắn.
Ngụy Ninh ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực: "Vậy nên em muốn phạt thầy."
Lục Hoài Sinh sửng sốt: "Từ từ..."
Nhưng mà Ngụy Ninh đã gấp hết chờ nổi.
Hắn như con thú đói khát đẩy Lục Hoài Sinh xuống đất.
Hai mắt màu đỏ tươi, sức lực lớn đến lạ, Lục Hoài Sinh nằm dưới thân hắn hoàn toàn không thể kháng cự.
Lục Hoài Sinh thấy rõ dục vọng trong mắt Ngụy Ninh, chúng dày đặc như dung nham núi lửa, tựa sẽ phun trào trong giây tiếp theo.
"Bình tĩnh đã, A Ninh!" Anh kinh hoảng nói.
Ngụy Ninh mặc kệ.
Hắn nhịn lâu lắm rồi, nhịn đến cực hạn rồi, đến cơ thể sắp nổ tung.
Hắn nỉ non bên khóe môi Lục Hoài Sinh: "Đừng phản kháng em, thầy à..."
Đôi tay Ngụy Ninh luồn vào áo sơ mi của anh sờ soàng, xúc cảm lạnh băng khiến Lục Hoài Sinh giật mình.
Anh mở môi, đang định ngăn cản, thì Ngụy Ninh thừa cơ hội này, chui vào trong miệng anh, quấn quít