Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Tần Nguyên phức tạp nhìn Vân Lạc, đối với lão tướng quân chinh chiến nhiều năm trên sa trường này, trong lòng ngoại trừ khâm phục cũng chỉ có khâm phục.
Hào khí ngất trời như thế, lão già hữu dũng hữu mưu, khó trách có thể ở trên sa trường nhiều năm như vậy.
Đáng tiếc, Hoàng đế đương nhiệm Long Nguyên quốc có mắt không tròng, nếu không cũng sẽ không luân lạc đến loại kết quả thê thảm thế này...
"Phụ thân."
Vân Thanh Nhã nhợt nhạt nở nụ cười, nụ cười của hắn ưu nhã động lòng người, phảng phất như một bàn tay nhẹ nhàng chia rẽ tâm đối phương.
"Ta hiểu, vô luận như thế nào, con cũng sẽ không vì chuyện xảy ra năm đó mà hối hận."
Giống như phụ thân nói, Vân gia không có người hèn nhát!
Hắn chẳng sợ bởi vì chuyện năm đó mà sống cuộc sống mười năm tối tăm không có mặt trời, hắn cũng sẽ không hối hận!
"Hừ!"
Lục Dẫn hừ lạnh một tiếng, trên mặt nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Vân Thanh Nhã, cho đến bây giờ, ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ như thế, có một số thứ căn bản là ngươi không thể thay đổi, thực lực Y thành chúng ta quá mạnh mẽ, cường đại đến không cách nào tưởng tượng! Mà công tử nhà ta, Phương Hoa lại càng tôn quý, người và ngươi mà tỷ thí, ngươi nên mặc cho người đánh! Không nên đánh trả!"
Nói tới đây, hắn ngừng hồi lâu, lại nói tiếp: "Đáng tiếc, mười mấy năm qua, ngươi cũng không giác ngộ được đạo lý này, ở trên đại lục này, xương cốt cứng không dùng được, nắm đấm phải cứng mới có thể đứng vững gót chân."
Ấm!
Sau khi Lục Dẫn nói lời này xong, bõng nhiên, thân thể hắn khẽ động, nhanh chóng phóng đến chỗ Vân Thanh Nhã.
"Cẩn thận!"
Sắc mặt Tần Nguyên đại biến, vội vàng lắc mình đến trước mặt Vân Thanh Nhã, thi triển ra một tấm lá chắn bảo vệ.
Nhưng mà dù sao hắn cũng mới đột phá đến Thiên Linh Giả không được bao lâu, làm sao có thể so sánh với Lục Dẫn? Ầm một tiếng, một quyền hạ xuống trên lá chắn bảo vệ, lập tức lá chắn vô hình bảo vệ vỡ ra, hóa thành những chấm nhỏ phiêu tán trong không khí.
Phụt!
Cùng lúc đó, thân thể Tần Nguyên cũng bay ra ngoài, nặng nề đập vào mặt tường, máu tươi từ trong miệng cuồn cuộn không ngừng nôn ra.
"Vân Thanh Nhã, ngươi đi tìm chết đi!"
Tốc độ của Lúc Dẫn quá nhanh, nhanh đến nỗi ngoại trừ Tần Nguyên ra, những người khác hoàn toàn không kịp phản ứng gì...
"Thanh Nhã!"
Vân Lạc trừng mắt, muốn vọt đến trước
mặt Vân Thanh Nhã, thế nhưng công kích của đối phương ra hạ xuống, hắn không còn kịp ngăn cản công kích này cho nhi tử yêu dấu, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nắm đấm của lão ta hướng về Vân Thanh Nhã.
Đối mặt với một kích bất thình lình này, thần sắc Vân Thanh Nhã vẫn như cũ không thay đổi, vân đạm phong khinh, dưới áp bách cường đại ở đây, thậm chí đến cả sắc mặt cũng không thay đổi một cái, hắn kiên cường đứng trong uy áp của lão ta, dáng người thẳng tắp.
Phụ thân nói rất đúng, nhi tử của Vân gia không thể có thứ hèn nhát!
Cho dù chết, hắn cũng muốn chết đứng, tuyệt không khuất phục địch nhân!
Phụt!
Chợt, một bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ không biết từ đâu đến nhẹ nhàng đến đây, ổn định vững vàng đứng trước mặt Vân Thanh Nhã.
Thiếu nữ mở miệng nôn ra một ngụm máu đỏ, dung nhan xinh đẹp ngay lập tức trở nên tái nhợt, một đầu mái tóc đẹp chậm rãi bay lả tả, chậm rãi phiêu đãng trước mặt Vân Thanh Nhã...
Bỗng chốc đồng tử Vân Thanh Nhã co chặt, kinh ngạc nhìn thiếu nữ ngăn cảm trước mặt mình, trong ánh mắt đều là kinh ngạc.
Cho đến khi thân thể thiếu nữ nghiêng xuống mặt đất, hắn mới phản ứng được, bước nhanh về phía trước hai bước, tiếp nhận thân thể mềm mại như không có xương.
"Tại sao ngươi... Phải cứu ta?"
Kể từ đoạn thời gian sau khi Ninh lão rời đi, thiếu nữ này liền ở lại Vân gia, mỹ danh nói là để chờ đợi Vân Lạc Phong trở về, nhưng mà, nàng trước sau cứ chuyển động qua lại trước mặt hắn.
Thế nhưng, đối với thiếu nữ nhỏ hơn mình đến mười tuổi, Vân Thanh Nhã cũng không có bao nhiêu cảm giác, chỉ xem nàng giống như muội muội mà đối đãi! Hắn lại không nghĩ đến, vào thời điểm này nàng lại lao ra, vì mình cản một chiêu này của Lục Dẫn...