Ninh Hân hơi nhắm hai mắt lại, đôi lông mi như quạt hương bồ nhẹ nhàng rung động, hô hấp của nàng rất suy yếu, suy yếu đến dường như là tùy thời sẽ biến mất.
"Bởi vì, ta rất sùng bái huynh."
Hồi lâu sau, thiếu nữ mở hai mắt ra, cặp mắt dường như biết nói lẳng lặng ngắm nhìn nam tử trước mặt, trên gò má xinh đẹp giương lên một nụ cười suy yếu.
Trái tim Vân Thanh Nhã run lên, cánh tay không tự chủ được ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ.
"Vân đại ca, ta sùng bái huynh không phải bởi vì thiên phú của huynh! Cả đời này, ta đã thấy không ít thiên tài, ở Ninh gia có rất nhiều! Nhưng sau khi nghe nói về chuyện của huynh, ta lại mê muội huynh sâu sắc," Giọng nói của thiếu nữ suy yếu, trong giọng nói lại mang theo sự kiên định chân thật đáng tin, "Ta sùng bái khí phách của huynh, mê luyến cái tính không sợ cường quyền của huynh, khí phách dẫu có chết cũng không chịu cúi đầu! Huynh biết rõ thân phận của đối phương, đang ở trên lôi đài, vẫn như cũ không muốn để xuống tôn nghiêm và cao ngạo của huynh."
"Cho nên..." Thiếu nữ dừng một chút, tiếp tục nói, "Vì huynh, ta cam tâm tình nguyện..."
Lời nói của thiếu nữ làm cho tim Vân Thanh Nhã run rẩy càng thêm mãnh liệt, lực cánh tay hắn ôm lấy nàng càng mạnh hơn, bên trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng là sự kiên nghị: "Ngươi yên tâm, tiểu Phong nhi rất nhanh sẽ trở lại, sau khi chờ nàng trở về, ngươi sẽ không có bất cứ chuyện gì hết."
Ninh Hân cười khổ lắc đầu một cái: "Vân đại ca, sợ rằng ta không chờ được đến lúc đó, sau khi Phong nhi trở về, huynh thay ta cáo biệt với nàng ấy, cả đời này, bằng hữu ta có thể kết giao không nhiều, nàng ấy coi như là duy nhất."
Bên trong thế lực Ninh gia, có rất nhiều thiên kim quý tộc muốn giao hảo với nàng, nhưng những người đó đều nhìn đến mặt mũi của Ninh gia!
Chỉ có Vân Lạc Phong, ở trong mắt cô nương ấy, không có tôn quý và ti tiện, chỉ có đáng gia kết giao với nàng hay không!
Cho nên, chỉ có duy nhất ở trước mặt Vân Lạc Phong, nàng mới có thể mở rộng cánh
của lòng mình, không cất giữ chút nào.
Nghe giọng nói thiếu nữ càng lúc càng suy yếu, trong lòng Vân Thanh Nhã tuôn ra hận ý ngút trời, đôi con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn phía mấy ngươi Y thành: "Nếu như Ninh Hân có mệnh hệ gì, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ tiêu diệt cả Y thành các ngươi!
Giọng nói của hắn, chứa lửa giận hủy thiên diệt địa, một thân trường bào màu trăng non ở trong gió nhẹ lất phất.
Lục Dẫn trưởng lão, chúng ta làm gì bây giờ?" Nha đầu Ninh Hân này bị trọng thương, nếu là truyền về Ninh gia, lão đầu Ninh gia nhất định sẽ nổi điên!"
Sau lưng, một gã mặc áo bào trắng run run ra ngoài, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng.
Bọn họ chỉ đi đối phó với phủ Tướng quân, ai biết nha đầu Ninh Hân này cũng ở Vân gia, lại còn vì Vân Thanh Nhã đến cả mệnh cũng không cần! Mà lão đầu Ninh gia có tính tình bao che, nếu như biết được Y thành ngộ thương đến Ninh Hân, nhất định rất giận dữ!
Nhất là, nha đầu Ninh Hân này dường như không sống được nữa...
"Mau!"
Vân lão gia tử phản ứng kịp đầu tiên, vội vội vàng vàng nói: "Thanh Nhã, mau đưa nàng đến Y các, y sư ở Y các tương đối nhiều, nói không chừng có thể có biện pháp khống chế thương thế của nàng, chỉ chờ đến lúc Phong nhi trở lại cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Vân Thanh Nhã chợt hoàn hồn, hắn không nói nhiều lời, ôm chặt Ninh Hân phóng đến đường phố bên kia, có lẽ là quá mức nóng nảy, tốc độ của hắn nhanh giống như một cơn gió.
"Lục Dẫn trưởng lão..."
Người mặc áo bào trắng nhìn theo phương hướng Vân Thanh Nhã rời đi, há miệng, muốn nói gì đó, lại bị giọng nói Lục Dẫn cắt ngang.
"Chúng ta về Y thành trước thương lượng với thành chủ xem ứng đối với lửa giận của lão đầu Ninh gia như thế nào."