Edit: Sahara
"Ngươi.... Ngươi là..."
Không biết tại sao khi nhìn thấy "Vân Lạc Phong" hiện tại, trong lòng nam nhân mặc trường bào màu xám bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi, bước chân không khỏi liên tục lùi về sau.
Lúc đầu, hắn chỉ là từ trên người Vân Lạc Phong cảm nhận được hơi thở của Tuyệt Thiên, nhưng lúc này đây, hơi thở ấy lại đột ngột trở nên rất rõ ràng và cường đại mãnh liệt, hệt như cái cảm giác hắn từng có cách đây ngàn năm, chính là cái cảm giác hắn có khi hắn ta đứng trước mặt của vị cường giả tung hoành thiên hạ.... Tuyệt Thiên!
Ánh mắt kia, biểu cảm kia, không khác gì Tuyệt Thiên!
Trách sao nam nhân mặc trường bào màu xám lại cảm thấy sợ hãi.
Mắt thấy "Vân Lạc Phong" càng ngày càng tiến gần, nam nhân mặc trường bào màu xám rốt cuộc cũng bất chấp mặt mũi, xoay người muốn chạy trốn.
Tức thì, những người đang có mặt ở đây đều chết sửng.
Vừa rồi người kia rõ ràng còn mang bộ dáng hung thần ác sát, sao bây giờ lại đột nhiên nhát gan như vậy? Cứ như vậy mà bỏ chạy sao?
Bọn họ còn chưa kịp hồi thần lại từ trong cơn khiếp sợ, thì lại phải chứng kiến thêm một màn mà khiến cho suốt đời của họ cũng không thể nào quên được.
Chỉ thấy "Vân Lạc Phong" chậm rãi nâng tay lên, một ngọn lửa âm u màu lục lấy khí thế che trời lắp đất mà tập kích về phía nam nhân mặc trường bào màu xám kia, rất nhanh, bên trên sơn đạo liền vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của nam nhân kia.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vân Tiêu không biết từ khi nào đã lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, đôi con ngươi lãnh khốc vạn phần nhìn chằm chằm vào dung nhan quen thuộc trước mặt.
Nhưng mà, thái độ trên khuôn mặt của người đối diện đối với hắn lại hoàn toàn xa lạ.
Đột nhiên, thân mình của Vân Lạc Phong trở nên mềm nhũn, mất đi trọng tâm, ngã xuống đất. Ngay tức thì, Vân Tiêu nhanh tay lẹ mắt theo bản năng mà đỡ lấy thân thể của Vân Lạc Phong.
"Vân.... Tiêu...." Vân Lạc Phong hơi hơi hé môi, có chút hữu khí vô lực.*
(* hữu khí vô lực: có hơi nhưng không có sức. Ám chỉ người yếu ớt, bệnh nhân, không còn hơi sức)
Thời khắc này, biểu tình của Vân Lạc Phong đã biến thành vẻ mà hắn luôn quen thuộc, cho nên thần sắc của Vân Tiêu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "có người giúp đỡ cho ta!"
Vân Tiêu gắt gao ôm chặt lấy cả người Vân Lạc Phong, hơi gục đầu xuống, cằm chóng lên vai của Vân Lạc Phong, như là muốn đem hết cả người của cô dung nhập vào cơ thể mình.
Cả người Vân Lạc Phong chợt cứng đờ, lúc này đây, cô mới cảm nhận rõ được sự sợ hãi trong lòng của người nam nhân đang ôm mình.
Chàng là đang sợ thân xác mình bị người ta đoạt đi mất, không thể trở về được nữa!
"Vân Tiêu, ta không sao, thật đó! Nếu
không phải ta tự nguyện, người kia cũng không thể nào chiếm thân thể của ta được đâu!" Vân Lạc Phong mỉm cười nhợt nhạt.
Trên thực tế, thời điểm mà Vân Lạc Phong cho Tuyệt Thiên mượn cơ thể của mình, trong lòng cũng có chút do dự, vạn nhất Tuyệt Thiên sau khi mượn cơ thể cô xong lại không trả lại, vậy từ nay về sau, khối thân thể này sẽ bị hắn ta khống chế.
Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác!
Vân Tiêu vì cô mà trả giá quá nhiều, nếu như có thể cứu được chàng, bị đoạt mất cơ thể thì có làm sao?
Vân Lạc Phong cô không hối hận!
"Tiểu nha đầu, một chút lực lượng này của ta lưu lại đã dùng để cứu ngươi, vì vậy mà ta rất nhanh sẽ phải biến mất!" giọng nói cuồng vọng khí phách của Tuyệt Thiên lại vang lên trong đầu Vân Lạc Phong: "không thể không nói, ta rất có hảo cảm với ngươi. Từ trên người của ngươi, ta thấy được bóng dáng của mình năm xưa!"
Hai người đều giống nhau. Cuồng vọng, tự tin, tùy hứng, kiêu ngạo!
Nếu trời dám đối địch cùng ta, ta sẽ nghịch thiên mà đi! Nếu thần phật muốn giết ta, ta đây sẽ tàn sát hết thần phật trong thiên hạ này trước!
"Hơn ngàn năm trước, trong mắt đám cường giả kia, Tuyệt Thiên ta là một ác ma người người đều muốn giết! Tất cả bọn chúng đều thề rằng phải giết được ta, nhưng có thật sự là bọn chúng muốn giết ta để trừ hại như lời bọn chúng đã nói? Không! Bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là muốn đoạt lấy bí tịch trong tay của ta mà thôi. Buồn cười là chúng lại còn lấy cái cớ đường hoàng chính đáng như thế!"
Vân Lạc Phong rơi vào trầm mặc, cô cảm thấy lời Tuyệt Thiên nói không sai. Trên đời này, người có vẻ ngoài đạo mạo quá nhiều, kỳ thực, chúng làm gì cũng đều là vì tư lợi của bản thân.
"Ha ha ha..."
Bỗng nhiên, Tuyệt Thiên cất tiếng cười lớn, trong tiếng cười này còn mang theo vài phần điên cuồng: "Tuyệt Thiên ta từ lúc sinh ra cho tới giờ, chưa từng khuất phục trước bất cứ kẻ nào, cho dù phải chết, ta cũng sẽ chết đứng, tuyệt đối không sống quỳ!"