Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 758: Tuyệt Thiên xuất thủ (5)


trước sau

Edit: Sahara

"Vọng môn đầu chỉ tư trương kiệm

Nhẫn tử tu du đãi đỗ căn

Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu

Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Luân!*

Ha ha ha... Cho dù ta có chết thì như thế nào? Hiện tại ta đã có một truyền nhân là ngươi, linh hồn của ta cũng đã chuyển thế làm người, rồi cũng có một ngày, có người thay ta bào thù rửa hận!"

(* đây là bài thơ vào thời nhà Thanh, có tên là Ngục Trung Đề Bích, nghĩa là đề thơ lên tường trong ngục. Tạm dịch là:

Nhà nhà mở cửa dung Trương Kiệm

Giả chết đợi thời ấy Đỗ Căn

Nhìn trời cười lớn ta vung kiếm

Người đi kẻ ở thảy anh hùng.

Bản dịch thơ này là Sa tìm trên google.

Tuy nhiên nghĩa của câu thơ thứ 3, Sa  dịch sát nghĩa thành: ta tự vung đao chém ngang trời mà cười lớn, như vậy sẽ phù hợp hơn với sự cuồng vọng kiêu ngạo của Tuyệt Thiên.)

Hay cho một câu Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu! Phải có bao nhiêu khí phách và tự tin mới có thể thốt ra lời nói như thế?

Nhưng ngẫm lại thì người này là Tuyệt Thiên, là kẻ không sợ trời không sợ đất, là kẻ biến thái có gan phân tranh cao thấp với cả ông trời, vậy thì có thể thốt ra những lời nói đó cũng chẳng có gì là lạ! 

Chỉ là, sao khi bỏ lại những lời vừa rồi, thì giọng nói của Tuyệt Thiên cũng hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện nữa....

Vân Lạc Phong biết, Tuyệt Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng tự đặt ra cho mình và rời đi rồi.

Tuy nhiên, những lời mà Tuyệt Thiên nói trước khi biến mất lại cứ quanh quẩn mãi bên tai của Vân Lạc Phong, khiến trong lòng cô ngập tràn sự chấn động.

"Tuyệt Thiên, người yên tâm!" siết chặt nắm đấm, quyết tâm của Vân Lạc Phong càng thêm kiên định: "ta nhất định sẽ tìm cho bằng được người chuyển thế của người, hơn nữa, nếu kẻ thù năm đó của người vẫn còn sống, ta sẽ thay người báo thù rửa hận!"

Trước giờ Vân Lạc Phong không dễ dàng đưa ra lời hứa với bất cứ ai, nhưng chỉ cần là việc cô đã hứa, thì chắc chắn sẽ thực hiện được!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vân Lạc Phong từ từ chuyển hướng về phía nam nhân mặc trường bào màu xám đang bị lửa thiêu đốt mà không ngừng kêu rên bên trên sơn đạo.

"Mà chuyện đầu tiên, chính là giúp người thanh lý môn hộ!"

Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến gần nam nhân mặc trường bào màu xám: "Tuyệt Thiên thân là sư phụ của ngươi, người chịu dạy thì ngươi phải học, người không dạy thì ngươi cũng chỉ có thể cam chịu! Thế nhưng ngươi chẳng những sinh lòng oán hận mà còn đại nghịch bất đạo! Hôm nay ta phải thay người thanh lý môn hộ, diệt trừ tên phản đồ như ngươi!"

Nam nhân mặc trường bào màu xám nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: "ta không có sai, tất cả đều là lỗi của hắn. Nếu như không phải hắn không muốn đem tuyệt học truyền cho ta, ta cũng sẽ không đem hành tung của hắn nói cho người khác biết. Hắn có kết cục như vậy, đều là do hắn tự làm tự chịu!"

Chân Vân Lạc Phong bất chợt khựng lại: "là ngươi tiết lộ hành tung của
người?"

"Đúng vậy!" nam nhân mặc trường bào màu xám gắt gao cắn chặt môi dưới, gương mặt của hắn vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, giọng nói lại càng âm trầm khàn khàn khó nghe vô cùng: "tên hỗn đản đó, là hắn đáng chết!"

Ầm!

Vân Lạc Phong giơ tay, một đòn công kích liền hạ xuống, nam nhân mặc trường bào màu xám tức thì bị bức lui về sau, khóe miệng trào ra một tia máu.

"Chết tiệt!"

Nam nhân mặc trường bào màu xám muốn dập tắt ngọn lửa âm u màu lục kia đi, chỉ tiếc, ngọn lửa kia giống như là đã mọc rễ trên người hắn ta vậy, cứ không ngừng thiêu đốt.

Nếu không phải hiện giờ hắn đang bị ngọn lửa kia bao vây, thì hắn chỉ cần thổi một hơi thôi, cũng đủ khiến nữ nhân này hồn phi phách tán.

Tiếng bước chân, từ trên sơn đạo truyền đến!

Tất cả mọi người đều chấn động, ngước mắt nhìn nữ nhân đang chậm rãi từ bên trên sơn đạo đi xuống.

Nữ nhân này, trên người khoác y phục màu lục, ánh mắt hơi có chút ngây dại, cất bước đi nhẹ nhàng, từ từ đi tới gần đám người dưới chân núi.

Theo mỗi bước của nữ nhân lục y kia, tâm của mọi người ở đây lại nhấc lên từng hồi.

"Vẫn còn một kẻ?"

Những người không biết chân tướng thật sự khi nhìn thấy nữ nhân lục y đi tới, trai tim vừa về vị trí cũ không được bao lâu lại một lần nữa bị treo lên lơ lửng.

Thình thịch, thình thịch....

Dưới chân núi là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mọi người.

"Sư phụ!"

Trong lòng Long Phi ngập tràn sự hân hoan, đang muốn lao về phía Kiếp Phù Dung, nhưng hắn chỉ mới bước được hai bước thì đã bị Tô Tranh ở bên cạnh kéo lại.

"Ngươi đợi một chút, tỷ tỷ... Hình như có chút không thích hợp..."

Tô Tranh cau mày thật chặt, chăm chú quan sát Kiếp Phù Dung.

"Ha ha ha...."

Đột nhiên, nam nhân mặc trường bào màu xám ngửa mặt lên trời mà cười lớn: "ta thành công rồi, cuối cùng ta cũng thành công rồi! Kiếp Phù Dung, ngươi lập tức giết hết đám người này cho ta!"

Hai mắt nam nhân mặc trường bào màu xám vô cùng dữ tợn, ngay cả tình cảnh hiện tại của bản thân cũng bị hắn ta quên mất, hắn ta đảo ánh mắt tàn nhẫn qua từng người ở đây....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện