*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Sahara
"Không sai!" Tiết Nhu Nhi hừ một tiếng: "ta cho rằng ta không có chỗ nào kém Vân Lạc Phong kia cả! Ta chỉ thua cô ta vì đã gặp được Vân Tiêu sau ả ta mà thôi! Nhưng ta thật không hiểu, mẫu thân của Vân Tiêu sao lại nhìn trúng ả mà không phải ta? Theo như ta biết thì Vân Lạc Phong là đến từ Long Khiếu Đại Lục, thân phận còn thấp kém nhiều hơn so với ta!"
Sắc mặt của Cẩm Dục dần dần lạnh xuống.
Những lời của nữ nhân này làm chướng tai của Cẩm Dục.
Cái gì gọi là cô ta không kém hơn so với Vân Lạc Phong? Nếu Vân Lạc Phong thật sự thấp kém, chủ thượng đâu cần phải trăm phương ngàn kế tìm mọi cách cưới cho được Vân Lạc Phong!
Ý của nữ nhân này là Vân Tiêu không có mắt nhìn người sao? Như vậy, chủ thượng nhà mình đồng dạng cũng là người không có mắt nhìn người?
Với tình yêu sâu nặng mà Cẩm Dục dành cho Bạch Túc, làm sao cho phép có người sỉ nhục Bạch Túc được? Cũng vì vậy mà trong lòng Cẩm Dục âm thầm bừng lên lửa giận, cười lạnh nói: "ngươi muốn có được Vân Tiêu, không phải là không có cách!"
"Cách gì?" hai mắt Tiết Nhu Nhi sáng lên, hỏi.
Đáy mắt Cẩm Dục hiện lên một tia nguy hiểm: "trong tay ta có một lọ thuốc, chỉ cần rắc lên người mà ngươi muốn câu dẫn thì hắn ta sẽ một lòng một dạ yêu ngươi!"
Sau khi dứt lời, Cẩm Dục lấy từ vạt áo trước ngực ra một lọ thuốc, đưa đến trước mặt Tiết Nhu Nhi.
"Vốn dĩ ta muốn đưa lọ thuốc này cho Diệp Kỳ, ai ngờ cô ta lại chẳng đoái hoài gì đến ta, hiện giờ ta cũng chỉ có thể đưa nó cho ngươi."
Tiết Nhu Nhi chần chừ, vươn tay ra đón lấy lọ thuốc Cẩm Dục đưa tới: "thuốc này thật sự có thể khiến cho Vân Tiêu yêu ta?"
Tiết Nhu Nhi trước giờ cũng rất cảnh giác, ai biết được thuốc này có độc hay không? Cho nên, Tiết Nhu Nhi mới mở miệng hỏi như thế!
Cẩm Dục lạnh lùng cười, nói: "thuốc này chỉ cần một giọt thì sẽ có hiệu quả tức thì. Nếu ngươi không tin thì có thể tìm người khác mà thử nghiệm trước, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!"
Nghe được lời này, Tiết Nhu Nhi mới yên tâm mà thu lọ thuốc kia vào người, sau đó cô ta lại ngẩng mặt lên nhìn Cẩm Dục, hỏi thêm một câu hỏi khác trong lòng.
"Vậy tại sao ngươi lại giúp ta?"
Cẩm Dục liếc nhìn Tiết Nhu Nhi một cái: "chủ thượng nhà ta coi trọng Vân Lạc Phong, tất nhiên là cũng muốn tách hai người bọn họ ra! Nếu không, ngươi nghĩ tại sao ta lại phải tới tìm Diệp Kỳ? Cần nói ta đã nói, dùng, hay không dùng, tự mình ngươi quyết định đi!"
Đối với Tiết Nhu Nhi, Cẩm Dục không hề có nhẫn nại như đối với Diệp Kỳ, vì vậy mà khi nói
xong Cẩm Dục liền dứt khoát xoay người rời khỏi tửu lâu mà chẳng thèm nhìn thêm Tiết Nhu Nhi lấy một lần.
Sau khi Cẩm Dục rời khỏi tửu lâu không bao lâu thì liền rẽ vào một con hẽm nhỏ, tiếp đó, một đạo thân ảnh nho nhỏ liền từ trên trời giáng xuống, dừng lại ngay trước mặt Cẩm Dục.
"Chủ thượng!"
Cẩm Dục quỳ một gối xuống đất, ôm quyền cung kính nói.
Đứng trước mặt Cẩm Dục mà một đứa bé trai mới mấy tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, tuy nhiên trên mặt đứa bé trai này lại mang thần thái tà mị không hề hợp với độ tuổi của nó một chút nào, trong đôi con ngươi đen nhánh còn ẩn hiện hàn quang lạnh lẽo.
"Vừa rồi tại sao ngươi làm như thế?" Bạch Túc chậm rãi đi vế phía Cẩm Dục, hơi hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang quỳ trước mặt mình: "chẳng lẽ ngươi không biết Vân Tiêu bách độc bất xâm hay sao? Mị độc của ngươi vốn không có tác dụng gì với hắn!"
Cẩm Dục cúi đầu: "thuộc hạ biết! Nhưng nha đầu quá mức càn rỡ, lại dám nói Vân Lạc Phong không bằng cô ta! Nếu Vân Lạc Phong thật sự kém cỏi như thế, chủ thượng đâu cần hao phí bao nhiêu tâm tư để đoạt được Vân Lạc Phong! Thuộc hạ chỉ là không thích có người nghi ngờ ánh mắt của chủ thượng, cho nên mới tự tiện làm chủ, xin chủ thượng thứ tội!"
Ban đầu, Cẩm Dục cũng không hề thừa nhận sự ưu tú của Vân Lạc Phong, nhưng trong hơn một năm qua, Cẩm Dục xem như được chứng kiến từng bước trưởng thành của Vân Lạc Phong, vì vậy mà hiểu được phần nào tại sao Bạch Túc lại cố chấp muốn thu nạp Vân Lạc Phong.
_____
**** chú thích một chút các tư thế chào của chắp quyền và ôm quyền cho các bạn dễ hình dung khi đọc truyện.
Cái này là chắp quyền, hoặc là chắp nắm tay, nắm đấm....
Cái này là ôm quyền.
** còn chắp tay là tư thế giống như khi các bạn lạy phật ấy nhé.