Edit: Sahara
"Bỏ đi! Việc này ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng sau này không cho phép ngươi tự tiện làm chủ thế nữa!" Bạch Túc nâng tay lên, đỡ lấy cánh tay Cẩm Dục cho cô ta đứng lên, nói: "ý định lợi dụng Diệp gia bây giờ xem như thất bại, ta cũng chỉ còn cách khôi phục thương thế của mình trước!"
"Dạ!"
Cẩm Dục ngẩng đầu, một lần nữa khôi phục thần thái lạnh lùng kiều diễm vốn có.
____
Gian phòng tửu lâu.
Diệp Kỳ ngồi đối mặt với một bàn thức ăn mà không hế có tâm trạng ăn uống gì cả, cô ta mệt mỏi dựa vào lưng ghế, tay đưa lên xoa xoa mi tâm.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mở, sau khi Diệp Kỳ nhìn thấy Tiết Nhu Nhi từ phía ngoài bước vào thì hai mắt sáng lên, đứng ngay dậy nói: "Nhu Nhi, tỷ đến rồi?"
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng xinh đẹp, đi đến gần Diệp Kỳ.
"Kỳ Kỳ, muội chờ lâu rồi đúng không? Xin lỗi muội, vừa rồi tỷ có việc cho nên mới đến muộn!"
"Không có việc gì!" Diệp Kỳ hào phóng phất phất tay: "nhưng mà thức ăn nguội mất rồi, để muội bảo tiểu nhị đi hâm nóng lại. À phải Nhu Nhi, vừa rồi tỷ đi đâu vậy? Sao trên người lại dính rơm thế này?"
Diệp Kỳ đi đến phủi đi cọng rơm trên vai Tiết Nhu Nhi, trong mắt hiện lên vẻ tò mò, nhưng Diệp Kỳ lại không nhìn thấy được, khi cô vừa hỏi về cọng rơm kia, trong mắt Tiết Nhu Nhi liền hiện lên sự hoảng hốt.
"Tỷ... Tỷ cũng không biết là đã dính phải ở đâu nữa!" Tiết Nhu Nhi cố ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "thời gian không còn sớm nữa, chúng ta dùng cơm trước đi, sau khi ăn xong thì muội cũng nên trở về, nếu không Diệp phu nhân nhất định sẽ tức giận, tỷ không muốn phá hoại đi sự hòa thuận trong nhà muội..."
Tiết Nhu Nhi tỏ vẻ thương tâm cúi thấp đầu, vẻ mặt đầy uể oải, biểu tình kia, giống như là vui mừng cho một nhà hòa thuận của Diệp Kỳ, nhưng cũng vì Diệp Kỳ không thể ở lâu bầu bạn cùng mình mà buồn bã.
Diệp Kỳ vốn dĩ còn muốn chất vấn Tiết Nhu Nhi có thật là có tình ý gì đó với Vân Tiêu hay không? Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dáng này của Tiết Nhu Nhi thì cái gì cũng đều không thể mở miệng được nữa!
Diệp Kỳ mở miệng muốn an ủi Tiết Nhu Nhi vài câu, nhưng còn chưa kịp nói một chữ nào thì đột nhiên cửa phòng bị một nam nhân thô kệch cường tráng phá cửa mà
vào. Hắn ta thở hổn hển nói: "Nhu Nhi, nhà của cô xảy ra chuyện rồi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Tiết Nhu Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt: "nhà ta xảy ra chuyện gì?"
"Nhu Nhi, nhà của ngươi bị người ta phóng hỏa, mẹ của ngươi bệnh nặng không thể chạy thoát, đã táng thân trong biển lửa rồi!"
Nam nhân thô kệch kia dường như là phải dùng hết toàn lực mới báo xong hung tin này.
Trước mắt Tiết Nhu Nhi bỗng tối sầm, cả người chao đảo ngã lùi về sau.
"Nhu Nhi.." Diệp Kỳ nhanh tay lẹ mắt chạy đến đỡ lấy Tiết Nhu Nhi, giọng nói còn có chút run rẩy: "tại sao lại như vậy? Vô duyên vô cớ, tại sao nhà của tỷ lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn chứ?"
Ngay lúc mà Diệp Kỳ đang vô cùng nôn nóng lo lắng cho Tiết Nhu Nhi, thì Tiết Nhu Nhi vốn nhắm mắt lại đột ngột mở mắt ra, nhìn vào mắt tên nam nhân thô kệch kia một cái.
"Ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra!" hai mắt nam nhân thô kệch kia hơi lóe lên, nói: "nghe hàng xóm xung quanh nói lại, có một tiểu nha đầu mặc y phục màu đỏ khoảng tám chín tuổi gì đó cứ lảng vảng ở gần nhà Nhu Nhi, còn việc nhà của Nhu Nhi bị phóng hỏa có liên quan gì đến nha đầu kia hay không thì ta không biết!"
Tiểu nha đầu mặc y phục màu đỏ, khoảng tám chín tuổi?
Chẳng lẽ là Hỏa Hỏa?
Diệp Kỳ không có nhìn thấy hai người kia lén lút trao đổi ánh mắt cho nhau, vì vậy mà nghe xong lời nam nhân thô kệch kia nói, cô liền nghĩ ngay đến Hỏa Hỏa.
Ai kêu tiểu nha đầu kia là người đã có tiền án!
"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi gắt gao bắt lấy tay Diệp Kỳ, nước mắt từ hốc mắt không ngừng chảy xuôi xuống: "tỷ tin tưởng Hỏa Hỏa, chuyện này khẳng định là không có liên quan gì đến nha đầu kia đâu! Tuy rằng trước đó nha đầu kia có hành hung tỷ một lần, nhưng tỷ tin nó sẽ không tàn nhẫn đến mức độ phóng hỏa giết người như vậy. Chỉ là đáng thương cho mẫu thân bệnh nặng liệt giường của tỷ, người cứ như vậy mà ra đi!"