Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 818: Tội này, ta không gánh (1)


trước sau

Edit: Sahara

Tiết Nhu Nhi che miệng lại mà khóc lóc nức nở.

Lời của Tiết Nhu Nhi bề ngoài là thanh minh cho Hỏa Hỏa, kỳ thật là đang nói cho Diệp Kỳ biết, người phóng hỏa chính là Hỏa Hỏa.

Nha đầu kia lúc trước đã từng hành hung Tiết Nhu Nhi cô ta một lần, thì còn có chuyện gì mà nó không dám làm nữa cơ chứ?

Trong lòng Diệp Kỳ vừa kích động vừa tức giận, thiếu chút nữa là lập tức trở về tìm Hỏa Hỏa tính sổ!

Tuy nhiên, giữa lúc Diệp Kỳ đang vô cùng kích động thì đột ngột nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hi Mạch, tức khắc liền làm cho đầu óc Diệp Kỳ thanh tỉnh trở lại.

"Nhu Nhi, tỷ theo muội về Diệp trạch một chuyến, muội sẽ hỏi Hỏa Hỏa xem chuyện này có phải nó làm hay không? Hơn nữa, bây giờ tỷ cũng không còn chỗ nào để đi, muội sẽ cầu xin nghĩa mẫu cho tỷ ở lại đó vài ngày."

Tiết Nhu Nhi ngây ngẩn cả người, thậm chí là quên luôn cả việc khóc lóc thương tâm.

Dựa theo tính cách của Diệp Kỳ, sau khi nghe thấy những lời này của cô ta không phải là nên vô cùng tức giận mà lập tức đi tìm Hỏa Hỏa báo thù cho cô ta hay sao?

Nhưng tại sao con heo này lại tự nhiên học cái trò tra xét chân tướng này nọ thế này?

Mặc kệ nguyên nhân thế nào, chỉ cần đêm nay mình có thể lưu lại Diệp trạch là được rồi! Chỉ cần có thể ở lại đó, mình sẽ có cơ hội tiếp cận với Vân Tiêu.

Một khi Vân Tiêu yêu Tiết Nhu Nhi cô ta, thì toàn bộ Diệp thành sẽ do một tay cô ta định đoạt!

_______

Diệp trạch.

So với đấu đá phân tranh bên ngoài, ngược lại không khí trong Diệp trạch lúc này lại rất vui vẻ thoải mái.

Đúng vào lúc này, một gia đinh từ ngoài viện vội vàng chạy vào bẩm báo: "Gia, phu nhân, tiểu thư đã trở về, Tiết Nhu Nhi cô nương cũng theo tiểu thư cùng về đây!"

Ở bên ngoài, mọi người đều gọi Diệp Cảnh Thần là thiếu gia, nhưng trong Diệp trạch, hạ nhân từ trên xuống dưới đều gọi ông là gia.

Nghe thấy Tiết Nhu Nhi lại đến Diệp trạch, sắc mặt hai phu thê Diệp Cảnh Thần đều không mấy gì đẹp.

"Ta chẳng phải đã sớm nói nhà của ta không chào đón nha đầu kia rồi hay sao? Kỳ kỳ tại sao không nghe theo lời ta nói hả?" Quân Phượng Linh nhíu mày: "hơn nữa, ta đã hạ lệnh cho Kỳ Kỳ ở nhà đống cửa tự kiểm điểm, ai cho phép nó ra ngoài hả?"

"Phu nhân, tiểu thư nói là nhà của Tiết Nhu Nhi cô nương gặp phải hỏa hoạn, hiện giờ không còn nơi nào để trú chân!" gia đinh kia rất cung kính bẩm báo cặn kẽ mọi chuyện: "với lại, tiểu thư còn nói đưa Tiết Nhu Nhi cô nương đến đây là vì muốn chứng thực một chuyện."

Mắt phượng của Quân Phượng Linh hơi tối đi một chút: "cho bọn
họ vào đây đi, ta thật muốn xem thử, rốt cuộc là bọn họ muốn chứng thực chuyện gì?"

Diệp Kỳ thân là nghĩa nữ của Quân Phượng Linh, bình thường tới gặp Quân Phượng Linh hiển nhiên là không cần phải bẩm báo trước, tuy nhiên, lúc này Diệp Kỳ lại dẫn theo Tiết Nhu Nhi bên cạnh, cho nên mới bị hạ nhân trong trạch viện ngăn lại.

Mà nghe hết từ đầu đến cuối mọi chuyện xong xuôi, Vân Tiêu lại chẳng có chút thái độ nào, khuôn mặt vẫn lãnh khốc như cũ, chỉ là rất an phận ở một bên chăm chú lột vỏ nho, tách hạt, rồi đem thịt quả nho đút đến bên môi của Vân Lạc Phong.

"Khụ khụ!" Quân Phượng Linh ho khan hai tiếng, oán trách mà trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Thần đang ngồi cạnh mình: "chàng nhìn xem con trai ta tri kỷ biết bao nhiêu? Ấm áp bao nhiêu? Tại sao chàng không biết học tập nó một chút hả?"

Diệp Cảnh Thần cười khẽ, ôm lấy bả vai Quân Phượng Linh: "nàng muốn ăn nho thì cứ nói sớm với ta, đối với những yêu cầu của nàng, ta có lúc nào mà không chiếu theo đâu?"

Quân Phượng Linh tát một cái đánh rớt bàn tay của Diệp Cảnh Thần, hờn dỗi mà nói: "những chuyện thế này chàng còn cần ta phải nói sao? Tự mình làm và được người khác nhắc nhở làm là hai ý nghĩa hoàn toàn khác xa nhau. Nếu cần ta lên tiếng thì chàng mới biết mà làm, vậy có còn ý nghĩa gì nữa chứ? Ta thấy, chàng tốt nhất là nên lãnh giáo với con trai ta một chút đi!"

Diệp Cảnh Thần xấu hổ ho khan mấy tiếng, ông là người đã một đống tuổi như thế này rồi, còn bảo ông phải đi lãnh giáo với tiểu bối làm thế nào để khiến nữ nhân vui vẻ hay sao?

Nhưng mà, nếu có thể đổi lấy được nụ cười của ái thê nhà mình, thì ông đi lãnh giáo cùng Vân Tiêu một chút cũng không phải là không thể....

Bất quá, nếu việc này mà bị đám già cổ hủ ở Diệp gia biết được, không biết lại lải nhải thế nào với bọn họ nữa đây?

Giữa lúc Diệp Cảnh Thần đang trầm ngâm, thì Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi cũng đã từ bên ngoài đi vào.

Lúc này, trông Tiết Nhu Nhi có vẻ thật yếu đuối mong manh, sắc mặt tái nhợt, dường như là vừa mới chịu đả kích rất lớn, tùy thời đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện