Xào xạc, xào xạc, tiếng lá cây không ngừng lay động mạnh.
"Chuyện gì vậy?"
"Có giông sao?"
Vân Dương đùng đùng nói "Không thể nào, trời làm gì có dấu hiệu có giông!"
Một tiếng "khéc khéc" vang lên.
Thường Hoan sợ hãi nói "Sư huynh có nghe gì không?"
Từ trên đầu bọn họ những con chim không ngừng bay theo đàn lao thẳng lên làm cho cây cối không ngừng rung chuyển.
"Sư huynh, muội có cảm giác không ổn!" Mộng Đình túm lấy vạt áo của Vân Dương lo lắng nói.
"Muội đừng sợ, có ta ở đây!"
Bạch Dạ thầm cười trong lòng, xem ra là đến lúc rồi.
Nàng choàng trên người áo đen, thần thần bí bí lao vụt qua bọn họ.
"Có cái gì đó vừa lướt qua!" Mộng Đình chợt nhận ra nói.
"Aaaaa!"
Không biết rằng Mộng Đình vừa hét lên vì chuyện gì nhưng khi hai người kia quay đầu lại, một con báo đen khổng lồ đang rất tức giận gầm gừ sau lưng họ.
Đôi mắt nó đỏ ngầu, dường như muốn tấn công những người này.
"Thất...!phẩm...!linh....!thú!
Bọn họ đúng là xui xẻo, đụng thứ gì không đụng lại đụng trúng một con Thất phẩm linh thú là báo đen.
Linh thú cũng giống như tu luyện giả, cũng chia thành những cấp bậc khác nhau.
Từ nhất phẩm đến Cửu phẩm.
Thất phẩm linh thú sẽ tương đương với một người Linh Vương sơ cấp.
Lần này bọn họ tiêu rồi.
Nhìn con thú trên người phát ra hơi thở nặng nề này, phán đoán chắc chắn nó vừa tấn chức.
Nhưng khi vào đây họ đâu cảm nhận được có hơi thở của Linh thú đang tấn chức chứ?
Bọn họ không thể phát giác ra là điều đương nhiên, vì khi nó đang trong quá trình đó, Bạch Dạ đã bố trí kết giới xung quanh nó nên bọn họ không thể cảm nhận được gì cả.
Lúc này nàng vô cùng ung dung ngồi trên cây xem kịch vui.
Tận hưởng cảm giác sợ hãi của bọn họ.
Phải nói rằng đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác thích thú khi nhìn thấy người khác lo sợ như vậy.
Trước đây khi là một sát thủ, sở thích kì quái của nàng là hành hạ kẻ địch khiến chúng khiếp vía, chơi đùa đến khi nào có lệnh sẽ trở về.
Nàng coi đó là thú vui trong hành trình nhạt nhẽo của một sát thủ, người khác càng sợ hãi, nàng càng vui.
Nhưng dường như khi chứng kiến một người không sợ hãi trước mũi súng của nàng, người đó lại là một bà bầu, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ...
(hồi tưởng)
"Cô không sợ sao?"
"Sao tôi lại phải sợ? Càng sợ hãi thì càng chứng tỏ bản thân yếu đuối hơn mà thôi"
Bạch Dạ nhíu mày.
Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, thật chán ghét.
"Chồng của tôi đã ra đi rồi, anh ấy đi trước tôi."
"Không lâu nữa, cô sẽ đi với chồng của cô"
"Cô cảm thấy vui sao?"
Bạch Dạ hơi sững sờ.
"Tôi thật sự không biết rốt cuộc quá khứ của cô như thế nào nhưng tôi biết, cô đang che dấu đi nội tâm yếu đuối của mình.
Tôi chắc chắn bản thân cô cũng chẳng muốn làm vậy."
"Nói nhảm!"
"Tôi mong rằng, sau này cô sẽ gặp được người thật sự mà cô cho là tất cả, sẵn sàng hi sinh mọi thứ kể cả tính mạng.
Đến lúc đó, cô mới hiểu được giá trị thật sự của sinh mệnh."
"Đoàng!" máu bắn lên trên gương mặt tuyệt mĩ của Bạch Dạ.
(kết thúc hồi tưởng)
Vân Dương lúc này có vẻ rất hoảng hốt, sự tự tin ban đầu bỗng chốc hóa thành mây khói.
Con báo đen giận dữ lao thẳng về phía bọn họ, may mắn rằng tránh né kịp thời nên không sao.
3 người nhân cơ hội này chạy thục mạng, báo đen cũng xoay mình đuổi theo.
Nhưng Tàng Vân Sơn căn bản là quá