Thanh Niệm ôm lấy tay của Bạch Dạ nói "Dạ ca ca, chúng ta đi chung đi!"
Bạch Dạ cũng không hề từ chối, tùy ý đến Thanh Niệm dắt đi.
Mà ở đằng sau Tuyền Hoa nhìn hai người họ, thở dài tiếc nuối.
Bọn họ đi cùng nhau, phía trước Thanh Niệm ghé tai nói với Bạch Dạ "Tiểu Dạ, muội không muốn để lộ mình là nữ sao?" mặc dù lớn tuổi hơn Bạch Dạ nhưng trước mặt mọi người, Thanh Niệm vẫn kêu Dạ ca ca để che giấu độ tuổi của nàng.
Bởi nếu nhìn sơ qua, Thanh Niệm trông giống một đứa trẻ hơn so với Bạch Dạ.
Nàng lập tức lắc đầu.
"Nhưng mà, ta để ý thấy có cô nương nào dường như đã phải lòng muội rồi đấy! Nãy giờ cứ nhìn chằm chằm không thôi!"
Bạch Dạ cũng không để ý điều này, chỉ cho rằng là hiếu kì.
Hai người cứ thân mật thì thầm to nhỏ khiến Tuyền Hoa bên dưới cảm thấy có chút ganh tị.
Ban đầu quả thật nàng đã bị nhan sắc của Bạch Dạ làm cho mê hoặc, muốn tới gần làm quen nhưng lại không có can đảm.
Sau đó nhìn thấy Thanh Niệm tỏ ra thân thiết với Bạch Dạ, trong lòng bỗng dưng hẫng hụt.
Nhìn kia trương khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đôi mắt tím lộng lẫy, làn da trắng sứ cùng vóc dáng hơi nhỏ nhắn, khóe miệng Tuyền Hoa giương lên nụ cười, ánh mắt si mê nhìn Bạch Dạ.
Bọn họ đi cũng được mấy cái canh giờ, trên đường gặp không ít Linh thú, và nhẹ nhàng giải quyết chúng.
Hầu hết các Linh thú ở Cửu Phục Lâm không quá Tam phẩm nên không gây khó dễ gì cho họ cả.
Ngoài ra, Bạch Dạ cũng kiếm được không ít loại nguyên liệu tốt, tâm trạng cũng vui vẻ.
"Chờ chút đã!" Bạch Dạ đột nhiên ra tiếng.
Bọn họ lập tức dừng lại.
"Làm sao vậy?" Huyền Diệp ngó đầu sang hỏi Bạch Dạ.
"Có mùi máu." Bạch Dạ khẽ nhíu mày.
"Linh thú?" Trần Ngọc cũng ngửi ngửi thử, cũng có nhận ra mùi máu.
"Không! Là người!" Bạch Dạ nheo mắt lại, kia chỉ mùi máu thực nồng, đoán phỏng chừng không ít người.
Nàng dùng thân mình nhảy lên ngọn cây gần đó, hướng mắt xung quanh, phát hiện nơi mùi tỏa ra, không hề chần chừ dẫn cả đội đi tìm hiểu nguyên nhân.
Cả đội đi thẳng một đường nơi Bạch Dạ chỉ, vẫn không thấy gì, cho đến khi Ngưng Vũ giẫm phải thứ gì đó mềm mềm.
Là xác chết!
Mọi người được một phen hốt hoảng.
Không chỉ đã chết, mà còn chết thực thảm.
Đồng phục người này mặc không khác gì của bọn họ.
Vậy ra là người của học viện Lục Tinh sao?
Càng tiến vào sâu, càng gặp gỡ nhiều thi thể hơn, có cái còn bị treo lủng lẳng trên cây, máu rơi xuống lã chã từng giọt.
Bạch Dạ lúc này mày nhíu lại, gương mặt tỏ ra vô cùng khó chịu.
Nàng thực ghét mùi máu!
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Trần Ngọc xem qua từng thi thể phỏng đoán "Xem chừng đây là vết tích của Linh thú gây ra." bởi khắp người đều là những vết cào của móng vuốt và bị gặm nhấm không ra người.
"Chẳng lẽ tại Cửu Phục Lâm còn có loại Linh thú cấp cao nào sao?" Ngưng Vũ khó hiểu.
Từ đằng xa truyền tới một tiếng la thất thanh, một