"Đùng!"
"Quác quác"
"Haizz" Tiểu Hắc thở dài, nói "Lần này lại là lần thứ bao nhiêu rồi?"
Tiểu Bạch tính toán trong đầu đáp "Lần thứ 38."
Tiếng khụ khụ của Bạch Dạ phát ra từ trong phòng, nàng đi ra với bộ dáng đầu tóc rối mù, quần áo nhem nhuốc bám đầy bụi, biểu hiện có vẻ bực tức.
"Tại sao lại thất bại nữa nhỉ? Rõ ràng là làm đúng mà?"
Sau khi phát hiện được lò luyện đan này là một bảo vật cực kì hiếm có, nàng đã thầm nhủ trong lòng may mắn, vì thế không ngừng tìm kiếm những loại nguyên liệu luyện đan.
Thế nhưng nàng đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, kết quả vẫn là thất bại.
Không chỉ tổn thất bao nhiêu đồ quý, lại chẳng thu được gì.
Thật là chán mà!
Thấy 2 con thú đang rảnh rang chơi đùa, Bạch Dạ lạnh giọng nói "Chuyện ta giao các ngươi đã hoàn thành?"
"Mọi thứ đã xong thưa chủ nhân!"
Bạch Dạ gật đầu "Được rồi, ta đi ra ngoài một lúc."
Đúng lúc này, Thanh Niệm không biết từ đâu xông vào trong viện, hớt hải nói "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, có chuyện xảy ra rồi!"
Nhưng Bạch Dạ lại vô cùng bình tĩnh hỏi "Chuyện gì?"
Thanh Niệm thở dốc một lúc rồi mới kể lại "Bạch Tố Tố, không biết bị người nào đánh ngất rồi treo ở trước cổng học viện kìa!"
Trước cổng lúc này đông nghẹt người tới xem trò vui, bọn họ đều đoán già đoán non không biết người nào đã bày trò.
Bạch Tố Tố hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh, lại chẳng có ai đứng ra giúp cô ta.
"Đây chẳng phải là Bạch sư tỷ sao?"
"Sao lại bị treo ở đây thế này?"
"Có người nào đó đã làm việc này sao?"
"......."
"......."
Bạch Dạ từ khi mới vào học viện đây là lần đầu bước chân ra khỏi Đan viện, nàng đi cùng Thanh Niệm thì bắt gặp mấy người lúc trước cũng ở đây xem trò vui.
"Mọi người cũng tới sao?"
Ngưng Vũ cười hì hì nói với Bạch Dạ "Chẳng biết là Bạch Tố Tố lại làm ra chuyện gì, cư nhiên từ sáng sớm có người đi qua đã thấy cô ta bị treo ở đây."
Thanh Niệm bĩu môi "Chắc lại gây thù chuốc oán gì với người ta rồi bị trả thù chứ sao nữa."
Tiếng bên dưới càng lúc càng ồn, khiến cho Bạch Tố Tố đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại.
Nhìn bản thân đang bị treo lơ lửng mà bên dưới có rất nhiều con mắt đang nhìn mình, cô ta lập tức trở nên xấu hổ hét lên "Ta bị sao vậy nè? Có ai không, giúp ta với."
Nhưng đám đông nghe vậy còn càng cười lớn hơn, vẫn là bộ dạng xem kịch, không thèm để tâm đến Bạch Tố Tố đang la hét ầm ĩ.
Các lão sư cùng vì vậy mà chạy ra xem có chuyện gì.
Nhất là Phan lão sư, ông ta thấy đồ đệ cưng của mình bị trói như vậy, không nhịn được tức giận, quát lên "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đưa sư tỷ xuống."
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, cổ họng của Bạch Tố Tố bắt đầu ngứa ran lên.
"Bạch Tố Tố bị làm sao vậy?"
Lúc này cô ta không ngừng la hét "Mau thả ta xuống, nếu không ta sẽ giết hết tất cả các ngươi."
"Lại nổi điên gì nữa đây?" Ngưng Vũ khó chịu với bộ dạng của Bạch Tố Tố.
Bạch Tố Tố khóe mắt đỏ lên, nhìn trong biển người, có hình bóng của Thanh Niệm, cô ta tức giận gào thét "Mày, là mày đúng không? Chính mày đã khiến tao ra nông nỗi này!"
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Thanh Niệm.
Bị điểm danh, Thanh Niệm nhăn mặt "Ta?"
"Phải!" Bạch Tố Tố tức điên "Khi biết tin mày vào học viện, tao đã âm thầm thuê sát thủ để trừ khử mày.
Chỉ cần mày chết trong Cửu Phục Lâm thì sẽ không ai biết, vậy mà