Đường Thiếu Không há to miệng, không có cách nào động đậy, ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng.
Gương mặt kia đang cố gắng chen cái đầu vào, mặc dù không có mắt, nhưng Đường Thiếu Không biết nó đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.
Đột nhiên, đèn trên đỉnh đầu vụt tắt.
Hai phòng thử đồ bên cạnh đèn cũng đã tắt, Ngụy Đa quát to một tiếng.
“Có chuyện gì thế?” Thanh âm của Tần Hoan truyền đến, trong nháy mắt đèn lại sáng lên.
Thời gian đèn tắt rồi lại bật chỉ mất có ba giây đồng hồ, nhưng lúc đèn sáng lại, gương mặt trong gương đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếng của Tần Hoan ở ngay bên ngoài, Đường Thiếu Không vội vàng kéo rèm cửa ra.
Cậu thấy Tần Hoan đang lo lắng đứng ở đó, nhẹ nhàng thở ra, đồ quỷ kia không thấy đâu nữa.
“Thiếu Không, cậu….” Tần Hoan đột nhiên có chút xấu hổ, quay người rời đi, Đường Thiếu Không lúc này mới ý thức rằng mình chỉ mới mặc được một nữa cái quần, hai cái đùi phơi ra ngoài.
Đi theo phía sau Tần Hoan là Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ đầy vẻ khinh bỉ mà nhìn Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không một tay mặc quần một tay giơ ngón giữa lên, cút đi!
“Hù chết người!” Thanh âm Ngụy Đa từ bên cạnh truyền đến, “Cơ sở thiết bị ở đây hư hại quá rồi! Anh, em thử xong rồi!
Đường Thiếu Không không quan tâm tới Tống Phi Vũ, quay người kéo rèm lại thử quần vào, cởi cái áo cũ ra.
“Anh! em đi ra trước đây!”
“Em chờ anh chút!”
“Còn anh Tấn Hải nữa mà! Ơ, anh Tấn Hải cũng ra rồi!”
Giọng nói của Ngụy Đa từ ngoài rèm cửa truyền vào, Đường Thiếu Không thực sự không muốn một mình thử quần áo thêm một khắc nào nữa, thử size xong rồi cởi qu.ần áo ra lại, mặc quần áo cũ vô.
Ngay lúc tay chân đang luống cuống, rèm cửa lại lặng lẽ bị kéo ra.
Đường Thiếu Không ngay từ đầu không nhận ra, đến lúc cậu nhìn vào trong gương, rèm cửa đã bị nhấc lên một góc rồi.
Đường Thiếu Không cứng đờ, động tác mặc quần áo dừng lại, không dám cử động.
Làm sao bây giờ, quái vật kia lại tới à....
Rèm cửa nhẹ nhàng di chuyển, giọng của Ngụy Đa cách đó không xa, có lẽ đang đứng đợi ở ngoài phòng thử đồ thôi.
Nhưng gần như vậy, quái vật kia xuất hiện bằng cách nào chứ….
Tay chân Đường Thiếu Không như nhũn ra, ánh mắt không dám rời khỏi gương.
Rèm cửa khẽ động, dần dần hiện ra một khuôn mặt người, mặt người từ hướng xuống dưới, di chuyển về chỗ góc rèm bị nhấc lên.
Đường Thiếu Không ngừng thở, tuyệt vọng nhìn xuống thì thấy….
Mặt Tống Phi Vũ.
()
Đường Thiếu Không: “…”
Tống Phi Vũ mặt không biểu tình, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười đến thích chí chưa từng thấy.
Má!
Đường Thiếu Không đang sợ hãi ngay lập tức thả phẫn nộ, nhấc chân đạp lên mặt Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ nhất thời không tránh kịp, hưởng nguyên cú đá lên mặt.
Đường Thiếu Không tim đập loạn, điên tiết lên, nhặt cái móc áo đánh vào người Tống Phi Vũ.
Dám bắt nạt tôi hả? hả? Chia tay ba năm rồi vẫn còn ghi hận trong lòng đúng không?
Động tĩnh của hai người khiến người bên ngoài chú ý, những người khác đi tới, Đường Thiếu Không liền vứt cái móc đi, “vèo” một cái lùi ra sau rèm cửa, bởi vì cậu chưa mặc xong quần áo.
“Sao vậy?” Tần Hoan hỏi.
“Không có gì.” Tống Phi Vũ đứng lên, thuận tay nhặt cái móc Đường Thiếu Không giục xuống.
Trên mặt hắn còn mang theo ý cười, nhưng cùng với nụ cười đắc ý vừa nãy khác nhau, lúc này nụ cười của hắn còn xen lẫn một chút mừng thầm.
Đường Thiếu Không đánh hắn, rất tốt.
Trong phòng thử đồ, Đường Thiếu Không thở phì phò mặc quần áo vào.
Sợ hãi gì gì đó, bây giờ đã không còn nữa, cậu đoán gương mặt ban đầu nhìn thấy chính là bảng mặt của tên Tống Phi Vũ kia.
Trong lòng của cậu nảy ra mấy biện pháp để chỉnh Tống Phi Vũ, trong con ngươi tràn đầy xảo trá.
Nhưng mà chính cậu lại không biết, trong ánh mắt cậu cũng hàm chứa một tia mừng thầm.
Đường Thiếu Không như không có việc gì ra khỏi phòng thử đồ, Tống Phi Vũ còn đứng ở bên ngoài khiêu khích nhìn cậu.
Cậu xem như không thấy, đi qua chỗ mấy người Ngụy Đa.
Tống Phi Vũ cùng Sở Đông bởi vì theo Tần Hoan chọn quần áo, nên tiến độ có chút chậm, hiện tại mới chuẩn bị đi thử quần áo.
Đường Thiếu Không chờ Tống Phi Vũ tiến phòng thử đồ, quay người lại đi tới.
Ngoài phòng phòng thử đồ có một con ma nơ canh, Đường Thiếu Không nghĩ thầm vừa rồi chắc Tống Phi Vũ lấy thứ này để dọa cậu, được lắm giờ cậu sẽ trả đũa lại.
Đường Thiếu Không định lấy con người giả này dọa lại, nhưng phát hiện ở ngay góc kia, có cất giấu một con ma nơ canh nam đặc biệt.
Người giả đó có gương mặt, nhưng tướng mạo lại th.ô tục, mặt mày dữ tợn, cười đến nhe răng trợn mắt, khiến Đường Thiếu Không không khỏi nghĩ đến tên nhà ảo thuật lúc chiều.
Cơ mà như thế mới dọa người, Đường Thiếu Không ôm lấy người giả, đi tới phòng thử đồ của Tống Phi Vũ.
Đường Thiếu Không thấy có chút nặng, thật vất vả mới kéo người giả tới trước phòng thử đồ, cậu lại đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Người giả xuất hiện ban đầu ở rèm cửa hơi chếch xuống dưới, đối diện với mặt cậu, nhưng người giả rất cao, lại không thể uốn lượn, trừ phi tháo đầu người giả xuống, nếu không không cách nào làm được như vừa rồi.
Đường Thiếu Không thử tháo cái đầu xuống, xoay cái cổ một hồi mà chưa xong, hơn nữa nhìn cái gương mặt kia càng nhìn càng thấy kinh khủng, tranh thủ thời gian xoay người giả lại đưa lưng về phía mình.
Cậu sợ Tống Phi Vũ sẽ ra ngay, cuối cùng quyết định đưa nguyên cái người giả vào trong luôn.
Ngay lúc này, đèn lại tắt, trước mắt đen kịt một màu.
Bên ngoài Ngụy Đa lại kêu một tiếng, phàn nàn nói: “Sao lại tắt nữa rồi!”
Đường Thiếu Không giật nảy mình, nhưng đã có kinh nghiệm của lần trước cậu biết một lát nó lại sáng lên thôi.
Cậu cảm giác người giả muốn tuột xuống, liền nhanh chóng ôm chặt lấy.
Quả nhiên ba giây sau, đèn sáng trở lại.
Đèn sáng lên, Đường Thiếu Không nhấc người giả tính đưa vào phòng thử đồ.
Nhưng mà lúc cúi đầu, lại phát hiện ba giây đồng hồ trước người giả còn đưa lưng về phía cậu, chẳng biết lúc nào lại quay một trăm tám mươi độ, đối diện ngay thẳng mặt cậu, đồng thời còn phát ra tiếng như tiếng cười.
“Ha ha, a, ha...”
Đường Thiếu Không bị dọa đến lui lại một bước đụng vào sau lưng tường, chân mềm nhũn ra.
Người giả bị cậu đạp bay ra ngoài, bay thẳng vào phòng thử đồ, Tống Phi Vũ bên trong mắng một tiếng “Đệch”, rèm vải bị giật ra, Tống Phi Vũ đen mặt đem người giả ném lên trên mặt đất, đồng thời nhìn thấy Đường Thiếu Không xụi lơ trên đất.
“Đầu, đầu…” Đường Thiếu Không chỉ vào người giả kia, giọng nói cùng tay đều không ngừng run rẩy.
Tống Phi Vũ nhìn cậu một cái, chau mày đá người giả một cước, khinh thường nói: “Đồ nhát gan, cái thứ này có gì đâu mà sợ?”
Đường Thiếu Không định thần nhìn lại, đầu người giả mặc dù vẫn quay một trăm tám mươi độ, nhưng không phát ra âm thanh gì nữa, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Đường Thiếu Không bị kí.ch thích đến đại não hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ, càng không phân biệt được thật giả.
Cậu ngửa đầu nhìn Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ đã thay quần áo được một nữa, nửa người trên t.rần trụi, lộ ra cơ bắp khỏe đẹp cân đối được rèn luyện thường xuyên.
Đó cơ thể Đường Thiếu Không hết sức quen thuộc, mỗi đêm cậu đều tựa lên bờ ngực ngửi lấy hương vị Tống Phi Vũ mà chìm vào giấc ngủ, Đường Thiếu Không nhìn thấy, trong lúc bất tri bất giác sợ hãi liền biến mất, không nhịn được đỏ mặt, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảng mây hồng.
Đường Thiếu Không: ….
Tống Phi Vũ: …..
Đường Thiếu Không không biết nói gì, vội vàng đứng lên quay đầu rời đi.
Vừa rồi mất điện khiến cho người bên ngoài đều tụ tập lại, Tần Hoan khuôn mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế, một tay kéo vạt áo Tấn Hải, vô lực ngẩng đầu nói với Tấn Hải rằng cô rất sợ, hi vọng Tấn Hải đi với cô, Ngụy Đa ở một bên cũng lôi kéo tay Tấn Hải cầu bảo vệ, khiến cho vẻ mặt nghiêm túc của Tấn Hải mang theo một chút bất đắc dĩ.
Đường Thiếu Không nhìn thấy cơ bắp tràn đầy, cảm giác an toàn mà đàn anh mang đến vô cùng mãnh liệt, tranh thủ thời gian đi tới, đá tên Tống Phi Vũ kia ra khỏi đầu.
“Không sao chứ?” Ngụy Đa thấy Đường Thiếu Không tới, “Anh cùng Tống Phi Vũ ở trong phòng thử đồ có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Đường Thiếu Không hỏi, “Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì