Tống Phi Vũ tới thật hoành tráng, thật đúng lúc, không khác gì thần giáng thế, đến cả cái điện thoại của hắn phát ra ánh sáng, lúc này như thánh quang lơ lửng trên đầu.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng của Tống Phi Vũ xuyên thấu qua áo kỷ niệm thật mỏng truyền vào, khiến toàn thân nãy giờ phát run của Đường Thiếu Không trong nháy mắt ấm áp lên, tinh thần cũng trấn định hơn.
Cậu tựa đầu lên vai Tống Phi Vũ, không tự chủ như con mèo cọ cà hắn, nhỏ giọng lầu bầu: “Sao giờ anh mới đến….”
“Em còn tâm trạng để cò kè mặc cả với anh cơ đấy?”
Lúc này Đường Thiếu Không mới nhớ hai người đã chia tay, vội vàng đẩy Tống Phi Vũ ra.
Tống Phi Vũ lười cùng cậu tranh cãi, nắm tay cậu chạy ra ngoài cửa hàng.
“Khoan đã! Phải tính tiền mới đi ra được!” Đường Thiếu Không vội la lên.
“Tính tiền? Tính tiền cái gì?”
Trong lúc hỗn loạn quần áo hai người muốn mua không biết đã ném đi đâu mất rồi, chứ đừng nói nhớ đến chuyện tính tiền, bây giờ Đường Thiếu Không nhắc, Tống Phi Vũ mới nhớ tới nhiệm vụ của cửa ải này là phải mua quần áo.
Từ từ….
Nhiệm vụ...!Mua quần áo?
“Anh biết rồi!” Tống Phi Vũ đã hiểu.
Đường Thiếu Không gần như cũng hiểu được, hai người trăm miệng một lời: “Nhanh đi tính tiền mới được!”
Nếu nhiệm vụ của cửa ải này là mua quần áo, vậy thì chắc chắn phải mua được quần áo mới hoàn thành nhiệm vụ, mấy con ma nơ canh kia xuất hiện hẳn là khi tính tiền xong chúng sẽ biến mất.
“Mau mau mau! Tính tiền thôi!” Tống Phi Vũ kéo Đường Thiếu Không quay trở lại quầy hàng.
“Không lấy quần áo sao tính chứ!” Đường Thiếu Không vội hô.
“Nhanh lấy đi! Cái này này!” Tống Phi Vũ tùy ý lấy một bộ nhét vào trong ngực Đường Thiếu Không.
“Đây là váy mà! Anh mặc đồ nữ á?”
“Cho em mặc! Không phải em thích mặc váy nhất sao?”
Hai người vừa qua loa chọn đồ vừa chuyên tâm cãi nhau, không coi mấy đám ma nơ canh đang cười “ha ha” kia ra gì.
“Anh…..Chị Hoan….Mọi người đâu rồi? Cứu em với!” Lúc này giọng nói của Ngụy Đa lại truyền tới, trong tiếng nói còn mang theo nức nở, xem ra vừa rồi vẫn luôn không tìm thấy nhóm người.
“Ngụy Đa ở bên kia!” Đường Thiếu Không kéo Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ một cước đạp bay một con người giả đang nhào tới, bảo hộ đằng trước Đường Thiếu Không đi tới chỗ Ngụy Đa.
Khi hai người xuất hiện, Ngụy Đa đang núp ở góc tường, một người giả đang vươn tay về phía y.
Tống Phi Vũ như vừa rồi đạp bay người giả, thiên thần giáng lâm lên sàng.
Ngụy Đa nhìn thấy hai người không những xuất hiện, mà còn mang theo ánh hào quang, ngay lập tức òa khóc, nhào vào lòng Đường Thiếu Không.
“Các anh cuối cùng cũng đến rồi huhu… Thật là khủng khiếp...”
“Không sao rồi, không sao rồi.” Một đứa con trai lớn to đầu khóc đến thút tha thút thít, Đường Thiếu Không cảm thấy buồn cười, “Có gì đâu mà khóc….”
“Em vừa rồi cũng y vậy đấy.” Tống Phi Vũ tiến đến bên tai Đường Thiếu Không nhỏ giọng nhắc nhở.
Ba người đã tụ họp, Ngụy Đa tuy sợ hãi cũng biết mở đèn pin trong điện thoại lên.
Họ tìm thấy Tần Hoan cùng Tấn Hải ở gần phòng thử đồ, Tần Hoan đang núp ở trong ngực Tấn Hải ríu rít hu hu khóc, lúc Tấn Hải nhìn thấy bọn họ đến thì thở ra một hơi.
“Lát nữa tính tiền xong có lẽ cửa ải này sẽ kết thúc.” Đường Thiếu Không nhanh chóng nói ra suy đoán của mình có mọi người, “Bây giờ đi thôi.”
“Sở Đông đâu?” Ngụy Đa đột nhiên hỏi.
“Khỏi quan tâm đến hắn ta, đi mau!” Đường Thiếu Không nghĩ tới thần sắc lạnh lùng của Sở Đông trong lúc hỗn loạn, thực sự là ghê người với tên NPC này.
Năm người tụm lại đi đến quầy hàng, trong bóng tối, có sáu bảy con ma nơ canh đang đi qua đi lại, lúc nhìn thấy tia sáng thì đồng đều quay đầu lại, phát ra hơi thở hưng phấn từ khuôn mặt không có miệng.
“Tống Phi Vũ yểm hộ! Những người khác tính tiền!”
Đường Thiếu Không kéo Tần Hoan, che chở cho Tần Hoan tính tiền đầu tiên, Tống Phi Vũ tự giác xếp cuối canh chừng mấy bọn người giả chỉ cần tới là ăn đạp ngay.
Cảnh tượng này thật quỷ dị, người giả bốn phía tán loạn xung quanh, còn một nhóm khách hàng thì xếp hàng tính tiền, nhân viên cửa hàng mới nãy còn nói “Ăn thịt người”, lúc này nét cười lại cứng đờ tính tiền cho bọn họ.
“Có, thẻ, khách,hàng, không….”
“Không có!” Tần Hoan chỉ muốn kết thúc cho nhanh.
“Thẻ khách hàng là huy hiệu á chị! Nhớ lấy con dấu nữa đó!” Ngụy Đa ở một bên nhắc nhở.
Tần Hoan đã tính tiền xong, không quan tâm được nhiều như vậy, hốt hoảng lấy sổ tay ra để nhân viên cửa hàng đóng dấu.
Người thứ hai tính tiền là Ngụy Đa, Ngụy Đa mặc dù sợ muốn chết, nhưng vẫn nhớ đưa huy hiệu cho nhân viên cửa hàng để được giảm giá.
Người thứ ba là Tấn Hải, rồi đến Đường Thiếu Không cuối cùng là Tống Phi Vũ.
Lúc đến phiên Tống Phi Vũ tính tiền, phía sau không có ai yểm hộ, tình hình quả nhiên không thuận lợi như mình nghĩ, nhân viên cửa hàng bất ngờ nói một câu, kêu hắn chờ một chút, hộp mực đóng dấu khô rồi không đóng được, cô ta phải đi đổi cái khác.
“Nhanh lên!” Tống Phi Vũ rống về phía nhân viên cửa hàng, nhưng nhân viên cửa hàng một chút phản ứng cũng không có, chậm rãi tìm hộp mực đóng dấu mới.
“Tích tích –“ đột nhiên điện thoại Đường Thiếu Không vang lên.
“Âm thanh gì thế?” Đường Thiếu Không còn chưa nhận ra, điện thoại Tống Phi Vũ vang lên, tiếp theo điện thoại của những người khác cũng vang lên.
“Khoan đã — Hết pin rồi!”
“Nhanh lên!”
“Rốt cuộc đã xong chưa!”
Trò chơi này đã được thiết lập rõ ràng, lúc trước pin điện thoại của bọn họ không nhiều, đèn pin mở được một lúc, điện thoại phát ra âm thanh thông báo lượng pin.
Nhân viên cửa hàng vẫn chậm rãi tìm hộp mực đóng dấu, mọi người thấy lượng pin điện thoại hạ xuống theo tốc độ điên cuồng, 5%, 4%, 3%, 2%, 1%… 0.
Tất cả điện thoại cùng một lúc hết pin, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng, trước mắt lại lâm vào một mảng tối tăm.
“Điện thoại di động này là hàng giả à?”
Trong bóng tối, tiếng thở của người giả lần nữa dày đặc vang lên, bốn phương tám hướng bao vây bọn họ.
Cho dù Tống Phi Vũ có thể đánh, nhưng nhìn không thấy hắn muốn đánh cũng không được, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
“Đường Thiếu Không! Em đâu rồi!”
“Cứu mạng!”
“Tống Phi Vũ!”
“Tấn Hải! Cứu tôi với! A!”
“…”
Cục diện hỗn loạn tưng bừng, tiếng thét chói tai, tiếng cười, tiếng thở, âm thanh vật phẩm rơi xuống đất vang lên bốn phía, thậm chí còn có vật nặng mấy lần nện xuống phát ra tiếng rầm rầm.
Đường Thiếu Không không nhìn thấy gì, chỉ có thể sờ loạn lung tung, cậu thậm chí cũng không biết mình rốt cuộc sờ tới cái gì.
Đến khi có một bàn tay ấm áp lướt qua mặt cậu, trực giác cho cậu biết đó là Tống Phi Vũ, liền vội vàng giơ tay bắt lấy.
“Oa Oa?” Tống Phi Vũ kêu nhũ danh của cậu, Đường Thiếu Không đáp một tiếng, hai người cuối cùng cũng tìm thấy nhau.
Tống Phi Vũ ôm cậu vào