“Sao vậy?”
Đường Thiếu Không khó hiểu, để ý thấy tầm mắt của mọi người đều đặt trên người Tần Hoan thì càng nghi hoặc.
Lúc này Tần Hoan đã khôi phục lại dáng vẻ nhu nhược, vô tội lắc đầu với Đường Thiếu Không, mềm giọng nói: “Làm người ta giật cả mình…thật khủng khiếp…”
Đường Thiếu Không gật đầu, ánh mắt ra hiệu Tấn Hải đỡ cô.
Tấn Hải cứng đơ tại chỗ, chậm rãi vươn tay, không biết làm sao đành vỗ vỗ lưng Tần Hoan.
Ngụy Đa lặng lẽ tới bên Đường Thiếu Không giải thích chuyện vừa nãy, lần này đến phiên Đường Thiếu Không trừng to mắt.
Tần Hoan mắt thấy giấy không gói được lửa, nôn nóng giẫm chân, vội la lên: “Đây chẳng qua là khi còn ở trường hàng không học thuật phòng thân thôi, để bảo đảm an toàn cho hành khách.
Phi Vũ, cậu nói coi có đúng không?”
Tống Phi Vũ yên lặng gật đầu, trường học của bọn họ dù là phi công hay tiếp viên hàng không bắt buộc phải học một chút chiêu thức chiến đấu cơ bản.
Có điều những động tác đó đều là kỹ xảo cơ bản nhất, chứ không hề dạy bọn họ một đạp đã có thể đá bay người ra xa kiểu đó.
Tần Hoan nhìn mọi người vẫn mang vẻ mặt kỳ quái, đặc biệt Tấn Hải là người kinh ngạc nhất thì không khỏi chán nản, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười tiêu chuẩn của một tiếp viên hàng không mà thôi.
Thời gian không còn sớm, mọi người chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo, chính là khách sạn.
Lúc đi ra ngoài thấy tên người giả bị đạp bay như phi tiêu, Đường Thiếu Không nhịn không được dừng lại nhìn thêm một chút.
Khi đó Tần Hoan một cước đạp ngay chính giữa ngực người giả, ngực người giả bây giờ bị lõm xuống.
Đường Thiếu Không hiếu kì không biết cấu tạo bên trong là gì, nhấc quần áo người giả lên, thì thấy chỗ lõm xuống có một vết tích màu đỏ mờ mờ.
Đường Thiếu Không tiến lên xem, rất nhanh đoán được vết đỏ đó là một mô hình bullseye (*).
Cậu chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy vào trong cửa hàng.
“Anh, đi đâu vậy?” Ngụy Đa chú ý tới Đường Thiếu Không rời khỏi nhóm.
Đường Thiếu Không không quay đầu lại, chạy vào trong cửa hàng kiểm tra ba người giả khác, “Chờ anh chút.”
Ba tên người giả này khi nhóm cậu hoàn thành nhiệm vụ thì không còn chuyển động nữa, khôi hục lại thế đứng tiêu chuẩn.
Đường Thiếu Không nhìn thấy bọn chúng có chút sợ, nhưng vẫn nhấc quần áo bọn nó lên xem, đưa tay sờ ngực của bọn nó..
“Khẩu vị của em đúng là đặc biệt.” Tống Phi Vũ luôn đi theo sau Đường Thiếu Không, thấy cậu vén quần áo người giả lên liền lạnh lùng lên tiếng.
Đường Thiếu Không không để ý tới hắn, chỉ lo đem quần áo của bọn nó dứt khoát cởi ra.
Khi cở.i quần áo ra rồi, Tống Phi Vũ mới biết Đường Thiếu Không đang nhìn cái gì.
Trên ngực mỗi người giả đều có một mô hình bullseye, như được thống nhất in vào.
Tống Phi Vũ trong nháy mắt liền hiểu, lúc nãy hắn đạp những tên người giả ngã xuống, mà người giả lại có thể tiếp tục đứng lên không phải là không có lý do, là vì hắn không đạp trúng vị trí ngay hồng tâm.
Ngay hồng tâm chính là nhược điểm của người giả, đây là lý do tại sao một kích của Tần Hoan lại có thể trực tiếp đánh bại được người giả thể thao kia, vì cô đạp trúng ngay hồng tâm.
Nói cách khác, chỉ cần đánh trúng chính xác vị trí, thì có thể đánh bại được người giả.
Tống Phi Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thật là thông minh, đắc ý mà nhìn Đường Thiếu Không, nghĩ rằng chỉ cần một ánh mắt là đã ăn ý hiểu nhau.
Nhưng Đường Thiếu Không căn bản không nhìn hắn, mà đem phát hiện này nói cho những người khác.
Đường Thiếu Không nói: “Chị Hoan, sau này có gặp phải người giả thì chỉ cần công kích ngay vị trí ngực là ổn, em đoán một cú đánh trúng là chúng không thể bò dậy được nữa.”
Tần Hoan gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chị chỉ đánh bậy đánh bạ, sau này chưa chắc trúng đâu nha….”
Đường Thiếu Không nhìn cô thêm một chút, không nói gì nữa.
Bọn họ định tìm người giả kia thử xem xem, nhưng thời gian đã muộn rồi, đành phải chờ ngày mai.
Trước khi đi, Đường Thiếu Không lặng lẽ quay lại lần nữa.
Cậu lục lọi tìm kiếm một trận, quả nhiên thấy được một cây phi tiêu.
Quả đúng như cậu nghĩ, chất liệu của mũi phi tiêu trong trò chơi kinh dị không phải bằng nhựa mềm, mà là kim loại cứng rắn.
Cậu lấy tất cả phi tiêu để vào trong túi giấy, trong tay có phi tiêu, coi như có thể yên lòng rồi.
Lần này cậu không cần dựa vào Tống Phi Vũ nữa cũng có thể tiếp tục trò chơi.
Quay qua quay lại đã chín giờ rưỡi, cái cửa hàng này vốn đã vắng tanh, lúc bọn họ rời đi thì cũng gần đóng cửa, hai bên cửa hàng đều hạ cửa xuống, ngay cả hành lang cũng đã tắt hết đèn, khiến trên đường đi vô cùng u ám.
“Sở Đông, mấy cửa hàng nơi này đều đóng cửa sớm vậy sao?” Ngụy Đa bất an hỏi.
“Nơi này giống như nông thôn, mọi người đều ngủ khá sớm.” Sở Đông ôn hòa đáp, “Với lại vì nghênh đón mọi người, nên bọn họ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai mới chuẩn bị tốt được.”
Sáng sớm ngày mai mới chuẩn bị….
Mọi người nghe vậy trong lòng run rẩy một trận, không biết mấy người này muốn chuẩn bị cái quỷ gì đây.
Sở Đông lại nói: “Mọi người nếu như cảm thấy quá buồn chán, lát nữa đến khách sạn là ổn thôi, nơi đó đều mở cửa cả ngày lẫn đêm, mọi người có thể tiếp tục đến đó chơi.”
Có thể, nhưng không cần thiết, tất cả mọi người nhất trí lắc đầu,