Ba gian phòng đều ở tầng bốn, tầng bốn đối với nhiều khách sạn, nhà hàng mà nói là con số kiêng kỵ, tuy nhiên trò chơi này lại cố ý sắp xếp cho họ tầng bốn, muốn ám chỉ rằng trong phòng của họ chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Mấy người kia đã lên lầu từ lâu, Đường Thiếu Không cùng Tống Phi Vũ là nhóm người cuối cùng lên lầu.
Hai người một trước một sau đi tới thang máy, thang máy dừng ở tầng bốn, sau khi Tống Phi Vũ nhấn nút, thang máy đi lên tầng bảy trước, rồi dừng lại ở tầng bảy một lúc, tiếp theo con số trên màn hình mới bắt đầu nhảy xuống.
Đường Thiếu Không nhìn con số cách vài giây lại thay đổi, trong lòng dần dần run rẩy.
Từ lúc bọn họ đi vào khách sạn đến bây giờ, cậu vẫn không nhìn thấy du khách nào khác, chỉ có duy nhất nhóm người bọn họ.
Nhưng nếu thang máy dừng ở tầng bảy lâu như vậy, thì chắc hẳn phải có ai đó đi thang máy xuống.
Vậy đó là ai? Đường Thiếu Không không khỏi nghĩ đến nhà ảo thuật hôm nay mình thấy, lại nghĩ tới đám người giả có thể chuyển động kia.
Cậu đưa tay sờ túi giấy trong túi áo, nắm thật chặt một phi tiêu.
Tầng 3...!Tầng 2...!Tầng 1, thang máy dừng, cửa từ từ mở ra.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Đường Thiếu Không ngừng thở, Tống Phi Vũ tiến lên một bước che chắn trước người cậu.
Nhưng trong thang máy không có một ai.
So với có người, không có người mới càng đáng sợ.
Đường Thiếu Không bất an đi vào trong thang máy, phi tiêu trên tay không dám buông ra.
Bên trong thang máy khác với những gì cậu tưởng tượng, không có gương, mà là kim loại có thể phản chiếu bóng người.
Hai người tiến vào, vách tường thang máy mơ hồ phản chiếu thân ảnh của cả hai, Tống Phi Vũ ấn nút tầng bốn, đóng cửa, thang máy chậm rãi đi lên.
Vừa nãy trong thang máy không có ai, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là trên tầng bảy không phải đưa người xuống mà là người từ tầng bốn lên tầng bảy, hai là bọn họ không nhìn thấy được người kia.
Hai loại khả năng này dù là cái nào cũng đều đáng sợ, đừng nói là không thấy được người, nếu có người từ tầng bốn lên tầng bảy, thì người đó là ai? Tại sao lại xuống tầng bốn?
Đường Thiếu Không càng nghĩ càng sợ, thang máy đến tầng bốn, Đường Thiếu Không tự giác theo sát Tống Phi Vũ.
Ngoài thang máy là một dãy hành lang uốn lượn không nhìn thấy cuối, những căn phòng hai bên đều đóng chặt cửa.
Ánh sáng trong hành lang không tốt, chỉ có mấy ngọn đèn mờ nhạt, những chỗ không có đèn thì chìm vào bóng tối.
Hai người đi trên hành lang được trải thảm, không phát ra tiếng bước chân nào, không gian yên tĩnh như không người.
Đi đến một nửa, Đường Thiếu Không lo lắng quay đầu nhìn, sợ quá yên lặng khiến cậu không chú ý lỡ như có người theo sau.
Nhưng đằng sau không có ai, cậu chỉ thấy tháng máy đã đóng cửa lại mở ra.
Trái tim Đường Thiếu Không mạnh mẽ nhảy lên, vội vàng quay đầu lại gấp rút đuổi theo bước chân Tống Phi Vũ.
Hai người cuối cùng cũng tới phòng số 444, phòng 444 nằm ngay khúc cua.
Chỗ đó không có ánh đèn, chỉ có một chút tia sáng từ ánh đèn xa xa chiếu tới, làm cho cánh cửa gỗ màu tối càng thêm nặng nề, âm u.
Tống Phi Vũ cắm chìa khóa mở cửa ra, khóa cửa dường như đã nhiều năm không đụng tới, chuyển động vô cùng khô khan, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Bên trong tiếng ma sát còn xen lẫn tạp âm cực nhẹ, như có người đang thấp giọng thì thầm, Đường Thiếu Không bất an nhìn xung quanh, không biết thanh âm kia từ nơi nào truyền đến.
Lúc Đường Thiếu Không lần nữa nhìn về phía cửa phòng, Tống Phi Vũ đang cầm tay nắm chuẩn bị mở cửa, Đường Thiếu Không sững sờ, vội đè tay hắn lại, không cho hắn tiếp tục.
“Làm sao?” Tống Phi Vũ thấp giọng hỏi.
Đường Thiếu Không không trả lời, đưa tay lên gõ cửa ba lần, nói khẽ: “Xin phép.”
*: vừa edit vừa tưởng tượng vừa nghe nhạc nổi cả da gà ]]]
Trước khi vào phải gõ cửa ba lần đánh tiếng, đây là “Quy củ” thường gặp, trước kia bọn họ mướn phòng Đường Thiếu Không cũng hay làm thế.
Khi đó Tống Phi Vũ còn giễu cợt cậu là đồ nhát gan, nói bọn họ ra vào thường xuyên có quỷ thì cũng quen mặt hết rồi, gõ làm gì.
Lúc này Tống Phi Vũ cũng cười nhạo một tiếng, “Mê tín.”
Đường Thiếu Không không để ý tới hắn, gõ cửa xong rồi rút tay về, lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Tống Phi Vũ biết Đường Thiếu Không muốn hắn mở cửa, nhịn không được cười lên, nghĩ thầm vẫn rất ngoan, biết có nguy hiểm phải để ông xã lên trước, tốt lắm, vừa nghe lời vừa thông minh, tiểu Oa Oa nhà mình thật tuyệt.
Tống Phi Vũ đẩy cửa vào phòng, mở cửa ra, một cỗ hương vị mốc meo xộc vào mũi, căn phòng này hình như phủ bụi rất nhiều năm, cả phòng tản ra mùi nấm mốc ẩm ướt.
Tống Phi Vũ vào phòng đầu tiên là mở tất cả các đèn lên, rồi mở hai cái cửa sổ ra để tan mùi.
Sau khi bật đèn, toàn cảnh gian phòng hiện ra.
Đây là một căn phòng rất đơn giản, trong phòng có một giường đôi, một bàn trà, một cái TV kiểu cũ, một cái tủ quần áo, một bàn viết và một cái ghế ghế sô pha.
Phong cách trang trí trong phòng như của trăm năm trước, đồ đạc mặc dù tương đối sạch sẽ, nhưng vô cùng cũ kỹ thô sơ, cảm giác chỉ cần đụng vào liền hư.
Hai người yên lặng quan sát bài trí bên trong căn phòng, bỗng nhiên chuyển hướng nhìn nhau một cái.
Bốn mắt giao nhau trong chốc lát, Đường Thiếu Không không lập tức rời mắt đi, Tống Phi Vũ cười cười, hắn biết Đường Thiếu Không vẫn còn giận dỗi, cũng biết Đường Thiếu Không vừa rồi nhất định giống hắn nhớ tới chuyện tương tự.
— Trang trí của căn phòng này thực sự giống như một khách sạn nhỏ bên cạnh trường Đường Thiếu Không.
Vừa nghĩ tới chuyện đó, trong đầu hai người tuôn ra vô số hồi ức.
Có nhiều nội dung không thể miêu tả, nhưng càng nhiều hơn chính là những mảnh ký ức có nhau, cảm giác thỏa mãn cùng an tâm khi nhìn thấy nhau.
Nếu là trước kia, khi bước vào họ không quan tâm bất cứ thứ gì chỉ muốn chặt chẽ ôm nhau cùng một chỗ.
Hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng Đường Thiếu Không ngũ vị tạp trần, buộc mình phải nhớ lại câu nói “Tôi cùng người đó không có bất cứ quan hệ nào” của hắn mà tỉnh táo một chút.
Cậu đặt những thứ đã mua lên bàn trà, lấy quần áo mới chuẩn bị tắm rửa.
Chơi đùa nửa ngày, mồ hôi lạnh chảy không ít, bây giờ cậu muốn đi tắm luôn, đúng lúc cậu cũng không muốn ở lại cùng Tống Phi Vũ, cầm quần áo không nói một câu