Edit: Chanh Muối
Thẩm Đường cảm nhận được vô số ánh mắt sáng như sao băng rơi lên người mình, cô đã hội tụ tất cả những may mắn và hâm mộ của tối nay.
Vừa rồi nghe Ôn Địch nói, Chương Hứa và ông xã đã tổ chức hôn lễ ở bờ biển vào ngày 20 tháng 5, tham gia hôn lễ đều là người nhà hai bên. Tiệc cưới ngày hôm nay là buổi tiệc chiêu đãi dành riêng cho bạn bè mỗi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách khứa tới không phải trong giới giải trí thì cũng trong giới kinh doanh, mà ở trong giới kinh doanh, Tưởng Thành Duật chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, được vô số người vây quanh, nhưng anh lại cố tình ngồi bên cạnh cô.
Ôn Địch dựa vào bên tai cô, “Cậu hai nhà họ Tưởng cao quý danh giá, đêm nay cho anh ta thêm nửa ngôi sao nhá. Thời gian còn lại tớ sẽ không làm bóng đèn làm người ta ghét đâu.”
Cô ấy cười, cầm tai nghe từ trong túi xách ra nhét vào tai.
Nghe nhạc, giúp hình thành kịch bản của cô.
Thẩm Đường uống một nửa nước ấm trong ly, cô không cố ý nói chuyện với Tưởng Thành Duật mà giả vờ lướt điện thoại.
Tưởng Thành Duật xoay mặt tìm người phục vụ, muốn lấy bình nước để rót thêm nước vào ly cho Thẩm Đường.
Một chiếc bình thủy tinh trong suốt bình thường, nhưng ở trong tay anh lại mang đến cảm giác giống như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp. Tay anh đẹp, làm tôn lên chiếc bình thủy tinh, làm nó trở nên không giống với những cái khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông chủ tập đoàn Kinh Húc tự tay rót nước cho Thẩm Đường, màn drama này càn quét khắp cả phòng tiệc với tốc độ không thể cản nổi.
Còn có người cầm điện thoại quay lại.
Thẩm Đường cuối cùng quay đầu sang nhìn anh, hạ giọng: “Đây là hôn lễ của người ta, anh không khiêm tốn một chút mà cứ lấn lướt chủ nhà thế.”
Tưởng Thành Duật rót đầy ly cho cô, để bình nước bên cạnh anh, “Nếu là người khác lấn lướt chủ nhà, có lẽ ông xã Chương Hứa sẽ không vui.”
Thẩm Đường: “......”
Câu nói của anh có hàm ý là, chồng Chương Hứa sẽ không khó chịu.
Giây lát sau, anh nhìn cô nói, “Không phải hôn lễ của ai mời anh anh cũng nhất định nể mặt tới tham dự đâu.”
Thẩm Đường chỉ có thể yên lặng uống nước, kiêu ngạo đến mức không ai bì nổi. Sự kiêu ngạo này của anh từ trong xương cốt, không thay đổi được.
Tưởng Thành Duật hơi nghiêng người về phía cô, là tư thế nói chuyện chiều theo ý cô. “Em không cần lo lắng em cướp hết nổi bật của hôn lễ đâu, nổi bật này cũng là anh cho bọn họ.
Ông xã Chương Hứa vốn không mời được anh và đám bạn bè trong vòng của anh, hôm nay anh dẫn mấy anh em nối khố tới đây chỉ là cổ vũ, lúc này đến không quan trọng, mà có thể mang đến bao nhiêu tài nguyên tiềm tàng cho ông xã Chương Hứa vào sau này mới là thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng được.
Thẩm Đường bừng tỉnh, “Là anh bảo Chương Hứa mời em hả?
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Người nhìn về phía cô quá nhiều, Thẩm Đường chống cằm, làm ra tư thế bình tĩnh tự nhiên lại không dao động.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ liếc mắt nhìn Tưởng Thành Duật vài lần, nhìn thế nào cũng làm người ta thấy vui tai vui mắt, hôm nay anh chọn một cái áo sơ mi màu đen, ở trong một biển sơ mi trắng có vẻ cực kỳ chói mắt.
Trước hôm nay, Tưởng Thành Duật đã ba ngày không nhìn thấy cô, “Đang bận cái gì thế?”
“Thì làm những chuyện chuẩn bị thành lập công ty ấy.” Mấy ngày nay Thẩm Đường suy nghĩ tên công ty gọi là gì, suy nghĩ mấy cái đều cảm thấy quê quê.
“Tối qua em nghĩ tên công ty đến rạng sáng luôn.”
Tưởng Thành Duật tháo khăn ăn ra, “Muốn anh cho em tên tham khảo không?”
Thẩm Đường gật đầu, để anh nói thử xem sao.
“Điện ảnh Hải Đường.” Tưởng Thành Duật mở khăn ăn ra đưa cô, “Tên này có rất nhiều ý nghĩa, hợp với em.”
“Sao em không nghĩ ra cái tên này nhỉ.” Thẩm Đường lầm bầm lầu bầu, tìm điện thoại nhanh chóng chia sẻ cho chị Lị: [ Tên công ty là điện ảnh Hải Đường nhé. ]
Độ nhận diện cao, còn có quan hệ với cô, lại là quê quán của cô.
Nơi đó có cô khi còn nhỏ, có ông bà nội, còn có khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh và cô.
Thẩm Đường thuận tay phát một bao lì xì cho Tưởng Thành Duật, “Bây giờ đến hiệu đặt tên nổi tiếng cũng tốn rất nhiều tiền, cho anh bao lì xì nhỏ tỏ chút lòng thành nhé.”
Không nhìn ra bao nhiêu tiền, Tưởng Thành Duật click mở, là 2,5 tệ.
“Em lại phát thêm 2 tệ 7 thì cũng không nghèo đi được đâu.”
Thẩm Đường lườm anh một cái, không lên tiếng.
Thầm nghĩ, sao anh không phát cho em 520 trước đi.
Tưởng Thành Duật đặt điện thoại trên bàn, xoay mặt muốn nói gì đó với cô, lại vô tình liếc qua hình nền khung chat của cô, “Cho anh xem.”
Anh duỗi tay muốn lấy điện thoại, Thẩm Đường không cho, nhét vào túi.
“Hình như anh nhìn thấy anh.”
Thẩm Đường mỉm cười, “Lỡ may không phải thì xấu hổ lắm đó.”
Tưởng Thành Duật: “Không phải cũng không sao, anh cho em thời gian đổi hình nền khung chat, hai phút sau lại cho anh xem.”
Thẩm Đường không phải đối thủ của anh, bèn quay đi không đáp anh nữa.
Tưởng Thành Duật rót ly nước ấm cho mình, khẽ dựa lên lưng ghế, một tay cầm ly nước thuỷ tinh, một tay đặt trên lưng ghế Thẩm Đường.
Thẩm Đường đang nói chuyện với Ôn Địch, anh nhìn sườn mặt cô.
Trong sảnh tiệc cưới ồn ào náo nhiệt, trong mười người thì có đến tám người đang thảo luận về Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật.
Bên bàn Nghiêm Hạ Vũ đều là người hiểu rõ tình hình, không có hứng thú hóng những việc này, Hoắc Đằng đổi tới bàn này, đề tài của bọn họ đều quay quanh phim điện ảnh của Hoắc Đằng, làm Hoắc Đằng vừa mừng vừa lo, lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nghiêm Hạ Vũ liếc về phía Tưởng Thành Duật không dưới 500 lần, anh lấy chén rượu, đang định đứng dậy đã bị hai bàn tay mạnh mẽ ấn xuống.
Nghiêm Hạ Vũ xoay mặt sang, mới phát hiện là một cậu em đứng bên cạnh anh.
Hôm nay cậu em canh phòng Nghiêm Hạ Vũ nghiêm ngặt, “Anh Nghiêm, ở đây nhiều người, anh đừng có chạy lung tung, lát nữa đi lạc thì làm sao hả.”
Nghiêm Hạ Vũ: “......”
Cậu em cầm một miếng bánh ngọt trên bàn ăn, “Hôm nay em mang theo tam quan tới, kiên quyết không để anh đi quấy rối Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ tức đến mức lồng ngực bức bối, “Cậu và Ôn Địch cũng không quen thân, cậu vớ vẩn cái gì hả!”
Đúng là không quen thân, mà cũng chưa nói được mấy câu với Ôn Địch.
Hôm nay cậu em nhận nhiệm vụ, đã nhận ủy thác của người ta thì phải làm hết sức mình, “Anh Tưởng bảo em trông anh, không được để anh đến bàn bên kia tìm anh ấy, càng không được để anh đi tìm Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ tức thì không hiểu, “Tôi qua đó tìm Ôn Địch thì liên quan quái gì đến cậu ta?”
Cậu em: “Anh Tưởng nói anh qua đó làm mất thiện cảm của anh ấy, bất lợi cho việc anh ấy theo đuổi Thẩm Đường.”
“......”
Không chỉ cậu em, mà Lê Tranh ngồi bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cô vịn vào ghế Nghiêm Hạ Vũ, “Không thể để anh quấy rầy chú nhỏ em được, em còn đang chờ bế em trai em gái đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ buồn bực uống nửa ly rượu, nói câu: “Tranh Tranh em đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, lúc chú nhỏ em bận, là ai ngày nào cũng dẫn em đi chơi hả?”
Lê Tranh làm bộ mất trí nhớ, thanh minh cho mình: “Anh còn trẻ, anh gấp cái gì, chú nhỏ em cũng không còn trẻ trung gì nữa, không thể chờ mãi được.”
Nghiêm Hạ Vũ từ bỏ ý định đi tìm Tưởng Thành Duật nói chuyện phiếm, tới rồi cũng không được chào đón, còn không bằng không đi.
Lê Tranh thỉnh thoảng nhìn sang bàn chú nhỏ, đôi mắt tự mang theo kính lọc, cảm thấy chú nhỏ và Thẩm Đường có cảm giác CP nhất, ngoài chú nhỏ ra thì không ai có thể xứng đôi với Thẩm Đường.
Đang mất tập trung, phía sau có người vỗ cô một cái.
“Hi, Tranh Tranh.”
Lê Tranh lập tức xoay người, là Trữ Tiêu Duyệt.
Cô và Trữ Tiêu Duyệt không quá thân quen, hai năm trước lúc mẹ dẫn cô đi tham gia hôn lễ của họ hàng ở Thượng Hải, đã ngồi một bàn với Trữ Tiêu Duyệt.
Lúc ấy trên bàn chỉ có hai bọn cô là tuổi tác xấp xỉ nhau, trò chuyện hợp ý nên đã trao đổi phương thức liên hệ của nhau.
Đứng làm mọi người chú ý, Trữ Tiêu Duyệt hơi ngồi xổm xuống.
Lê Tranh cũng cúi xuống, nói chuyện với cô ấy, “Cậu được nghỉ à?”
Trữ Tiêu Duyệt gật đầu, “Sau này, chúng ta có khả năng trở thành thân thích đấy.”
Thẩm Đường là chị gái cô, vậy về sau Tưởng Thành Duật chính là anh rể cô.
Lê Tranh chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện bối phận của mình thấp không nói nổi.
Nếu chú nhỏ và Thẩm Đường kết hôn, vậy con của bọn họ phải gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì nhỏ, nhưng lại gọi cô là chị, thì đồng nghĩa với việc trên mặt bối phận, Trữ Tiêu Duyệt sẽ là trưởng bối của cô.
Trữ Tiêu Duyệt lại không nghĩ xa như vậy, có lẽ cả đời này cô và Thẩm Đường đều sẽ không nhận nhau, cô ấy tới đây chỉ là muốn nghe được một chút tình hình gần đây của Thẩm Đường.
Sau khi Thẩm Đường lui khỏi giới, tin tức trên mạng có liên quan tới cô đã ít lại càng ít thêm, mà người trong nhà cũng không muốn nói nhiều về Thẩm Đường, cô ấy không có bất kỳ kênh nào để biết những tin tức liên quan.
“Gần đây Thẩm Đường thế nào? Chị ấy thật sự không định đóng phim hả?”
Lê Tranh nhún vai, tiếc nuối nói: “Tớ cũng không rõ lắm, phải chờ đến khi chú nhỏ tớ theo đuổi được người ta cơ, chứ giờ tớ cũng chưa chính thức gặp mặt Thẩm Đường đâu.”
Đèn trong sảnh tiệc chợt tắt, đèn sân khấu sáng lên, nghi thức trong hôn lễ lập tức bắt đầu.
Trữ Tiêu Duyệt xua xua tay, “Sau này thường xuyên liên lạc nha, nếu có tin chị Thẩm Đường quay lại nghiệp diễn thì phải nói cho tớ trước tiên nhé.”
Cô ấy khom người, không ảnh hưởng người khác nhìn lên sân khấu, chạy chậm về chỗ ngồi.
Tiêu Chân vừa mới quay sang nói chuyện với người bên cạnh mấy câu, chớp mắt đã không thấy Trữ Tiêu Duyệt, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng người.
“Đi đâu thế?”
Trữ Tiêu Duyệt ngồi ổn định, hơi thở dốc, “Con đi toilet ạ.”
Toilet căn bản không ở hướng kia, Tiêu Chân cũng không vạch trần.
Bàn của bà cách bàn Thẩm Đường có mấy chục mét, chia ở hai bên sân khấu.
Nhân lúc ánh sáng lờ mờ, lực chú ý của mọi người đều dồn trên người cô dâu chú rể, Tiêu Chân điều chỉnh dáng ngồi, xuyên qua mọi người, muốn nhìn Thẩm Đường, nhưng vẫn bị người khác cản tầm nhìn.
Cùng nhìn Thẩm Đường còn có Trần Nam Kình.
Phàn Ngọc nhìn lên sân khấu, tầm mắt dừng trên mặt Trần Nam Kình.
Trần Nhất Nặc nhìn mẹ, thỉnh thoảng lại nhìn bố.
Không có ai chú ý tới hôn lễ, mặc dù lời thề kết hôn có cảm động đi chăng nữa thì mấy người bọn họ cũng không nghe lọt một chữ nào.
Thẩm Đường nhìn trên bục, trong đầu lại là hình ảnh hôn lễ trên hải đảo của Tưởng Thành Duật ở trong giấc mơ.
Trong nháy mắt, tiếng nhạc trong giấc mơ và tiếng nhạc ở hiện trường hòa làm một.
Cô biết đàn khúc dương cầm này.
Cô đang xem đến mất hồn thì cổ tay bị người ta nắm lên.
Thẩm Đường muốn rút về như một phản xạ có điều kiện, bị Tưởng Thành Duật bắt tay, anh khẽ nói: “Em nhìn lên sân khấu đi, đừng nhúc nhích.”
Thẩm Đường cảm giác được trên tay có cảm giác kim loại lạnh lẽo, là dây đồng hồ đeo tay, anh lại mua đồng hồ cho cô.
Đeo xong, Tưởng Thành Duật và cô đan chặt mười đầu ngón tay.
Trong nháy mắt đó, lòng bàn tay sát lòng bàn tay, mà thứ gắn liền lại không chỉ là bàn tay hai người.
Sau đó, Tưởng Thành Duật buông cô ra.
Trong lúc này, ánh mắt hai người từ đầu đến cuối đều nhìn lên sân khấu, ngay cả Ôn Địch cũng không biết bên dưới bàn đã xảy ra chuyện gì.
Tới đoạn bắt hoa cưới, đèn sảnh tiệc sáng lên.
Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn sang bàn cháu gái, Lê Tranh đang chỉnh tóc, đứng lên đi về phía sân khấu.
Anh hỏi Thẩm Đường: “Muốn đi bắt hoa không?”
“Không đi, em không tham gia náo nhiệt đâu.” Thẩm Đường nói: “Giờ thì chưa muốn kết hôn.”
Tưởng Thành Duật theo lời cô, “Hôn nhân vốn là ngục tù, cần gì phải giam mình vào trong đó. Mấy câu kiểu như “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu” không phải không có đạo lý.”
Thẩm Đường nhìn anh, thật ra sâu trong nội tâm anh vẫn cực kỳ bài xích và cự tuyệt hôn nhân, chỉ là đang nhân nhượng cô, “Vậy có lẽ Tưởng tổng chưa nghe được câu tiếp theo rồi.”
Tưởng Thành Duật hỏi: “Câu nào?”
“Không có nấm mồ hôn nhân, tình yêu sẽ chết không có chỗ chôn.”
Ánh mắt Tưởng Thành Duật từ trên người cô cháu gái đang trên sân khấu chờ