Trên một con đường khác, Lưu Chí Phi cứ đi mãi cho đến khi về lại vị trí cũ.
Mới đây còn đi theo sao giờ lại không còn thấy đâu?
Vốn cậu kéo bạn gái đi, đi tới đi tới cho tới khi cậu thấy tốc độ bạn gái dần chậm lại, sau lại dừng hẳn.
Quay đầu lại thì thấy cô đang nhìn chằm chằm một cửa hàng quần áo nữ.
Lưu Chí Phi có chút bực mình, bây giờ là lúc nào mà còn quan tâm đến làm đẹp ăn diện, chẳng lẽ quần áo đẹp đẽ, thời trang càng có lực hấp dẫn hơn sinh mạng, an toàn?
Tính cách cậu vốn táo bạo, tuy từ lúc ở cùng Chu Văn Đình thì cải thiện không ít nhưng lúc này lại đâu vào đấy, cậu bực dọc bỏ tay bạn gái ra một mình đi tiếp.
Chưa được mấy bước lại thấy bạn gái không đi theo, cơn tức xông lên đầu, nhưng khi quay lại thì không còn thấy người đâu!
Cậu đoán có phải là cô phát hiện mình đi trước nên giận dỗi đi ngược về lối cũ rồi? Vì thế vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng trở về tìm.
Vừa đi tìm cô Lưu Chí Phi liền hối hận.
Tật xấu gấp gáp mãi không đổi được, còn không biết cô giận như nào, phải biết dỗ bạn gái nhỏ là phiền toái nhất.
Quan trọng hơn cả, vừa tìm không thấy bạn gái nhỏ đã quay đầu đi tìm hình như rất ôn nhu, cái này làm cho người theo chủ nghĩa đại nam nhân như hắn có chút tiếp thu không nổi.
"Nơi quỷ quái gì mà cả một người cũng không thấy..."
Lưu Chí Phi cũng là sơ ý không để ý đến vì sao đi từ nãy đến giờ vẫn không nhìn thấy người, bình thường thì con gái đi đường tốc độ không có nhanh như vậy.
"Mẹ nó!", bởi vì tăng nhanh tốc độ làm cho hắn suýt đụng vào một người, Lưu Chí Phi vội vàng phanh lại.
Trước mặt là mấy tên du côn đang vây quanh một cô gái đùa giỡn sinh sự, mắt thấy cô gái đã sắp "ăn" được lại lòi ra một thằng ngốc phá đám, bọn du côn thẹn quá hóa giận.
Trong đó có một tên cầm camera có vẻ là tên đầu sỏ đang chờ ăn ngon, thấy tên xa lạ xuất hiện liền đi ra, sau đó ngẩn người, khó chịu quát, "Tiểu tử, dạt qua một bên, không thấy chỗ này đại gia đang làm việc sao!"
Tên này vừa quát Lưu Chí Phi cũng hồi thần, tiếp theo lại xấu hổ.
Cậu không muốn can thiệp, vạn nhất bị vây đánh thì làm sao bây giờ? Nhưng nhìn lại lương tâm thì cũng không thể tàn nhẫn lướt qua được.
Lúc này một tên khác mất kiên nhẫn, "Còn chưa cút!", nói xong tay còn giơ giơ ống thép trong tay ra oai.
Lưu Chí Phi liền sợ, vòng qua mấy tên này rồi vội vã rời đi.
Bên tai truyền đến tiếng vui cười vô cùng hạ lưu làm cậu không đành lòng nhưng cũng không có dũng khí quay đầu lại ngăn chặn thảm kịch phát sinh.
Trên thế giới có vô vàn bi kịch, một mình mình làm sao xử lý hết được, nghĩ vậy cậu liền thoải mái trở lại, ánh mắt cầu cứu của cô gái đáng thương kia cũng bị hắn ném đến sau đầu.
Đi một lát, âm thanh khó chịu phía sau lại đột ngột biến mất, Lưu Chí Phi cảm thấy kỳ quái, vừa định quay đầu lại nhìn thì có một bàn tay chạm lên bờ vai cậu.
Hắn cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, lúc mạnh mẽ quay đầu lại thì chẳng thấy được một bóng người.
Lưu Chí Phi do dự, cậu muốn trở lại xem tình hình như thế nào rồi, nhưng hiện tại lại có chút khiếp đảm.
Chính tại lúc cậu xốc được dũng khí để trở lại thì từ phía trước lắc lư bước ra một thân ảnh, nghiêng nghiêng ngả ngả, dường như đứng còn không vững.
Lưu Chí Phi đánh bạo chờ cái bóng xiêu vẹo bước ra hẳn, cậu lại cảm thấy hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
Này *ếu phải người!
Hình dáng vẫn là cô gái nhỏ khi nãy, quần áo rách rưới có cũng như không vắt vẻo trên cơ thể, đầu nhũ trước ngực như ẩn như hiện, trên cánh tay đầy rẫy vết cào.
Chân chính làm cho người ta cảm thấy kinh hãi chính là gương mặt cô.
Trên đó rậm rạp vết cào, miệng mở lớn thành một hình tròn đen thui trống rỗng, khóe miệng rách ra chảy đầy tơ máu.
Cô gái đi thẳng tới hắn.
Lưu Chí Phi muốn chạy, những hai chân không nghe theo run lên.
Sống hơn 20 năm cậu chưa từng thấy qua cảnh nào khủng khiếp như này.
Phốc một tiếng, nhãn cầu trắng của cô gái rơi xuống lăn đến bên chân Lưu Chí Phi.
"A!", Lưu Chí Phi cuối cùng cũng kêu lên, theo bản năng quay đầu chạy, mắt rơi rớt mà còn không có cảm giác, đó chắc chắn không phải người.
Lưu Chí Phi đang chạy trốn lại nghe thấy bên tai có một thanh âm của nữ nhân, "Giúp tôi kiểm...", Giống như bị mê hoặc, Lưu Chí Phi hơi quay đầu lại một chút liền thấy một cái ống thép bay thẳng tới.
Đến lúc trán đau xót cậu mới hiểu được vì sao miệng cô gái kia lại mở ra thật tròn, hình dạng này là vì ống thép xuyên thẳng vào mà tạo ra, chính là cái ống thép đang bay xuyên qua gáy hắn...!
Ở ngã tư đường khác, Chu Văn Đình không phải là đứng nhìn ở cửa hàng quần áo, cũng không có giận dỗi chạy loạn, hiển nhiên Lưu Chí Phi ôn nhu là do hắn tự ảo tưởng.
Thực tế, Chu Văn Đình ngẩn người trước cửa hàng quần áo là vì ở đó chợt xoẹt qua một bóng người, bóng người đó theo như cô nhớ đúng là lão nhân thấy qua cửa sổ xe buýt.
Lần này cô thấy rõ ràng, lão nhân trên dưới đều bị vây trong một tầng màu xanh, màu xanh đó nhìn lướt qua giống hệt da tay của lão.
Cô thật sự bị hoảng sợ.
Đến khi Lưu Chí Phi thả tay cô ra cô mới giật mình nhìn xung quanh, không thấy người đâu làm cho lòng cô có chút sợ hãi.
Lấy thêm chút can đảm, cô theo hướng bóng người màu xanh biến mất mà đi.
Chu Văn Đình không giống người khác đều là lần đầu tiếp xúc hiện tượng thần quái.
Từ nhỏ cô đã có chút không giống người thường, ở một số thời điểm và không gian đặc biệt, cô có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, cô gọi là u linh, bình thường gọi là quỷ.
Cô thực ra rất thông minh, đoán ra xe buýt đi vào phố kia chính là chuyến xe đi đến thế giới bên kia.
Con đường này cũng xem như lớn, cửa hàng ở hai bên, chỉ là không có một bóng người đi đường, không chỉ không có người, động vật nhỏ cũng không có, không gian yên tĩnh cô quạnh thực sự giống với khung cảnh nơi quỷ thường lui tới trong mấy quyển tiểu thuyết kinh dị!
Theo lý thuyết thì chiếc xe hẳn đã đi qua đường đến địa ngục, vậy tạm thời nơi này là nguy hiểm đi.
Nhưng mà cô rất thích xem, cô cho rằng trước mắt cũng chẳng phải tử cục, chắc chắn có biện pháp rời đi.
Sở dĩ lạc quan như vậy còn có một lý do, trước kia nhìn thấy những thứ không sạch sẽ như này mãi cô rất rầu, đi tìm đại sư tính một quẻ, nghe đại sư kia nói cô không cần sợ những thứ này, càng sợ hãi chúng liền càng càn