Mọi người đều là ngày mất, theo lẽ thường mà nói, ngày 13 tháng 7 năm 97 phía sau tên nàng khắc trên tấm bia đó hẳn là ngày mất của nàng.
Ngày sinh ngày mất của nàng đều vào 25 tháng 8.
13 tháng 7 âm lịch năm 97 không phải là ngày nàng nên sinh ra, mà là ngày nàng bị phá thai.
Ngày ấy, nàng ra đời sớm, đầu thai không hết, có hồn thất lạc ở bên ngoài.
Du Thanh Vi nói dẫn nàng đi tìm hồn, lúc nàng tìm được Du Kính Diệu nhờ Du Thanh Vi gọi tên nàng ba lần, gọi về hồn mà nàng đánh rơi bên trong Ly Long Bát Quái Bàn.
Nàng chưa từng nghĩ tới nàng đánh rơi hồn vào trong Ly Long Bát Quái Bàn từ khi nào, thậm chí lúc Du Thanh Vi nói với nàng là nàng mất hồn, nàng cũng không tin.
Lộ Vô Quy không nhịn được mà nghĩ, linh hồn mà nàng đánh rơi ở trong Ly Long Bát Quái Bàn có phải là ngày ấy bị phá thai vì chưa đầu thai toàn bộ nên có hồn chưa trở về cơ thể, mới rơi vào trong Ly Long Bát Quái Bàn. Ngày đó nàng có hồn rơi ở trong Ly Long Bát Quái Bàn, thì có thể rơi ở chỗ khác, chẳng hạn như tấm bia trước mắt này——
Thế nhưng ngày đó tại sao là ngày mất của nàng?
Nàng không giống với người khác, nàng không sợ âm khí, nàng muốn ăn cơm cúng; Du Thanh Vi với Tả Tiểu Thứ rơi vào trong giếng âm, nàng đi cứu họ, họ không leo ra nổi giếng âm, nàng cõng họ từ trong giếng âm leo ra ngoài ——
Vào ngày 13 tháng 7 ấy nàng đã chết rồi sao?
Ý nghĩ này làm Lộ Vô Quy hoảng sợ đầu óc vang "ù" một tiếng, trước mắt trở nên mơ màng. Nàng nghe thấy rất nhiều thanh âm hỗn loạn đang vang lên bên tai, nàng nghe thấy Thái Phân đang khóc, còn có giọng nói của Trang Phú Khánh. Nàng nghe có người lớn tiếng nói: "Cô đây là sinh đứa thứ hai, là sinh đẻ vượt quy định, là không phù hợp chính sách quốc gia, cái này nhất định phải phạt tiền, nếu ai cũng giống như mấy người, còn có quốc pháp sao? Tôi nói cho mấy người biết, không nộp tiền phạt nhất định phải phá thai." Lại có người nói: "Đâm kim vào, thai nhi liền chết, sinh ra chính là tử thai."
Đủ loại tiếng nói chuyện vang vọng ở bên tai, đều đang nói muốn xoá sổ nàng.
Nàng nghe thấy Thái Phân đang kêu thảm thiết đang liều mạng giãy dụa, nàng nhìn thấy có kim xuyên qua bụng Thái Phân đâm vào nàng, cái kim này đâm vào đầu nàng, đâm nàng đau thật đau.
Nàng không muốn chết, nàng không muốn chết, nàng giãy dụa cùng Thái Phân, nàng dùng quỷ lực...
Chuyện sau đó, nàng không nhớ ra, nàng cố gắng hồi tưởng, làm sao cũng nhớ không nổi còn xảy ra chuyện gì. Nàng không biết khi đó nàng làm thế nào để sống sót mà sinh ra, hay là khi đó nàng rốt cuộc có sống sót sinh ra hay không.
Nàng không hiểu, nàng không tài nào nhớ nổi những chuyện đó!
Nàng biết ghi nhớ rất muộn, người trong thôn đều coi nàng là đứa ngốc.
Có lẽ, trước đây nàng thật sự đần độn một quãng thời gian rất dài, bởi vì nàng thiếu hồn, nàng mất hồn.
Lộ Vô Quy lấy lại ý thức, nàng run rẩy từ từ ngồi ở trên bậc cửa, dùng sức mà lau mặt, cố gắng đi tìm manh mối.
Nàng lia mắt nhìn bàn thờ nhỏ cúng linh bài bên cạnh, nàng run lên, lập tức ánh mắt sáng lên, vội vàng nhảy dựng lên vọt tới trước bàn thờ nhìn linh bài mà gọi: "Ông, ông, ông..." Nàng thấy quỷ bên trong linh bài không phản ứng, lại cầm lấy linh bài liều mạng mà lung lay.
Bên trong linh bài đột nhiên duỗi ra một cái tay, đánh vào đầu của nàng, nổi lên một trận gió âm, thổi đến mức tóc mái trên trán nàng bay loạn.
Nàng giơ tay lên đè lại tóc mái thổi loạn của mình, liền nghe thấy bên trong linh bài có một giọng nói quỷ khí âm trầm vang lên: "Đặt linh bài xuống."
Nàng "Ồ" một tiếng, vội vàng đặt linh bài trở lại, nhìn chằm chằm linh bài này.
Nàng chờ nửa ngày cũng không thấy bên trong linh bài có động tĩnh, lại hô: "Ông?" Nghe giọng nói này không quá giống giọng của ông nàng, có điều, tiếng quỷ không giống với tiếng người.
Linh bài vẫn y nguyên không có động tĩnh, khóe mắt của nàng thoáng thấy có một bóng người đứng bên cạnh, mơ mơ hồ hồ như là quỷ mới chết chưa được hai năm, chỉ có thể tụ ra một hình dạng bóng người, đến cả mặt cũng không có, ngoài quỷ khí nặng hơn Du Đạo Pháp ở bên ngoài, trông ngưng tụ hơn một tẹo thì cũng không có gì đặc biệt. Một bóng quỷ, không mặt mũi, không nhìn ra thân hình, nàng không dám chắc đây là ông nàng. Nàng nhớ là người sau khi chết sẽ mất rất nhiều ký ức khi còn sống, nhớ được càng nhiều, sau khi thành quỷ diện mạo sẽ càng gần giống với dáng vẻ khi còn sống. Nàng nhìn bóng quỷ trước mặt này mà nhất thời thấp thỏm một hồi, thầm nghĩ: "Nhỡ ông quên hết chuyện khi còn sống thì làm sao bây giờ?"
Bóng quỷ này bay lơ lửng, rốt cuộc, dường như ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Lộ Vô Quy cảm giác được ánh mắt nhìn đến của bóng quỷ, gọi một tiếng: "Ông?"
Nàng vừa dứt lời, bóng quỷ này lập tức chui 'vèo' vào bên trong linh bài, tốc độ này nhanh đến mức Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy hoa mắt, nó liền chui vào trong linh bài không thấy đâu. Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Chuyện gì thế này? Quên thiệt rồi hả?" Nàng nhoài người đến trước linh bài, gọi: "Ông, cháu là Tiểu Quy Quy, Lộ Vô Quy." Linh bài không phản ứng, nàng thầm nghĩ: "Lẽ nào nhận lầm người rồi hả ?" Nàng lại cầm lấy linh bài xem đi xem lại, không sai mà, là tên và ngày sinh tháng đẻ của ông nàng, chỉ là không có ngày mất...
Linh bài này là ông tự mình làm, phỏng chừng không tính tới khi nào thì chết.
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là không có ngày mất, linh bài không trọn vẹn, hồn không trở về hết?" Nàng cảm thấy có khả năng này, liền mở ra ba lô sau lưng tìm xem có mang dao găm hay không để khắc ngày mất lên cho ông nàng. Nàng xếp ra ngoài từng cái từng cái pháp khí trong túi, tìm một vòng lớn, chỉ tìm được bấm móng tay treo trên chìa khóa nhà nàng. Nàng cầm lấy bấm móng tay, nhìn thế nào cũng không thấy nó có thể khắc chữ lên linh bài. Nàng lại mau chóng lục lọi ba lô, lục ra bút bùa cùng mực bùa, may là còn có một bình mực