Qua một hồi lâu, một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu đen đi ra từ bên trong bầy quỷ. Lão đạo sĩ này râu tóc bồng bềnh, chòm râu phấp phới thật dài rủ thẳng xuống ngực, nếp nhăn đầy mặt, nàng cảm thấy khi còn sống ông ta chí ít sống đến khoảng 90,100 tuổi. Lão đạo sĩ này thành quỷ rồi cũng không quên dùng quỷ khí tụ ra một đồ án Thái Cực ở ngực, chỉ là Thái Cực tụ ra từ quỷ khí có sự khác biệt về bản chất với Thái Cực của Đạo gia, không những không thể khắc quỷ, trái lại quỷ khí âm trầm.
Lão đạo sĩ vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Tiểu cô nương tên gọi là gì?" Dù ông ta hỏi rất ôn tồn, nhưng chính là nói bằng tiếng quỷ, ngữ điệu xa xăm run rẩy tựa như gọi hồn.
Lộ Vô Quy lấy tay đặt trên miệng "bộp" một cái, gắng sức mà che miệng lại, lắc đầu mãnh liệt. Tên người không thể để cho quỷ biết, bằng không thì sẽ gọi hồn đi.
Lão đạo sĩ lại hỏi: "Cháu tới đây bằng cách nào?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, cảm thấy cái này có thể trả lời. Nàng đánh bạo ngồi xuống, chỉ tay vào chiếc quan tài của Du Đạo Pháp ở bên cạnh, nói: "Lúc cháu bị thây máu đuổi theo thì nhảy lên trên quan tài, âm xà liền nhấc cháu lên." Nàng nói xong lại lấy tay bịt miệng.
Lão đạo sĩ nói: "Cái tên thứ tư đếm từ dưới lên trên tấm bia tỏa hồn chính là tên của cháu nhỉ?"
Lộ Vô Quy bịt thật chặt miệng.
Lão đạo sĩ nói: "Cháu thiên địa nhị hồn mỗi cái thiếu ba phần, chữ trên tấm bia, chính là tạo thành từ ba phần thiên địa nhị hồn thiếu hụt của cháu."
Lộ Vô Quy vừa nghe xong, đâu còn tâm trạng mà lo sợ những con quỷ này nữa, nói một tiếng: "Cho qua nhờ một chút!" Cầm lấy thước pháp Lượng Thiên liền chạy về phía chính ốc. Nàng không biết là bởi vì mấy con quỷ này sợ thước pháp Lượng Thiên trong tay nàng hay là cảm thấy nàng chạy không thoát, lại nhường ra một con đường cho nàng. Nàng một đường không trở ngại mà chạy đến trước bia tỏa hồn đi móc những chữ tạo thành tên nàng kia. Những chữ này giống như là ngấm vào bên trong bia, ngón tay của nàng chỉ có thể móc vào bia, đến cả chữ cũng không sờ được.
Nàng giơ lên thước pháp Lượng Thiên liền chuẩn bị phá bia, bỗng nhiên, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng quỷ nhìn quen mắt dùng ngôn ngữ ký hiệu thật nhanh ra dấu "Trốn!" Động tác tay vô cùng kiên quyết! Ông! Nàng thoáng sửng sốt, đang muốn quay đầu nhìn lại, thì thấy toàn bộ những con quỷ kia tụ ở phía sau. Số lượng quỷ rất nhiều, bay trên trời dưới đất, che khuất cả ngọn núi quan tài phía sau nàng.
Ông bảo nàng trốn!
Trong lòng Lộ Vô Quy "lộp bộp" một tiếng, nhất thời có một loại cảm giác rất xấu.
Nàng nhìn về phía lũ quỷ, chậm rãi lùi về sau vài bước dựa lưng vào bia, không biết nên làm thế nào mới tốt. Nếu như chỉ có một con đại quỷ như vậy dám ngăn nàng, nàng nhất định không nói hai lời vung lên thước pháp Lượng Thiên liền đập lên, đại quỷ lợi hại đến đâu, nó không có thân thể cũng không lợi hại bằng nàng. Cho dù có một đám như thế, nếu như nàng chịu mất mấy giọt máu, dùng máu khai quang cho thước pháp Lượng Thiên, lấy máu vẽ bùa trấn thân, cũng chắc chắn phá cửa vọt ra ngoài. Nhưng trong phòng bên có nhiều thi quái như vậy, nàng mà ở chỗ này lấy máu thì ắt hẳn muốn chết rồi. Gặp phải nhiều quỷ như vậy không nhất định sẽ chết, chỉ cần hai con thây máu xuất hiện là nàng có thể bỏ mạng tại đây.
Nàng quay đầu nhìn về phía ông nàng, ông nàng đã không còn ở đó nữa.
Lão đạo sĩ vừa mới xuất hiện lại đi ra đây, hỏi: "Lộ Vô Quy, vừa nãy cháu đi ra ngoài như thế nào?"
Lộ Vô Quy nghe thấy lão đạo sĩ gọi tên của nàng, ngậm miệng thật chặt.
Lão đạo sĩ lại hỏi: "Vừa nãy cháu đi ra ngoài như thế nào?"
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Không phải các ông mới vừa nhìn thấy tôi đi ra ngoài như thế nào sao?"
Lão đạo sĩ nói: "Cháu đi đi." Nói xong, quay người tránh ra đường.
Mắt Lộ Vô Quy tỏa sáng, thầm nghĩ: "Thật ư?"
Lão đạo sĩ nghiêng người tránh ra đường, rồi chỉ về phía cửa, nói: "Đi đi. Nhân lúc ông chưa đổi ý."
Lộ Vô Quy cười "he he", nhanh như chớp vồ lấy hồn bài của ông nàng rồi lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra cửa. Nàng đoán là những đạo sĩ quỷ này căn bản không có ý thả nàng đi, chỉ là muốn biết nàng đi ra ngoài như thế nào, cố ý thả nàng đi, chờ nàng bước ra cửa liền bắt nàng trở lại. Khi nàng vọt đến cổng, nhét linh bài của ông nàng vào trong ba lô, dưới chân thật nhanh bước ra Bát Quái Bộ, trong miệng niệm quyết: "Nhất động Thiên Cương trấn Càn Khôn, nhị động thước pháp mời thần linh, phong lôi sắc lệnh diệt tà ma, lượng thiên trượng địa phục tứ phương!" Trong lúc kêu to, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa bên tay trái của nàng chập lại thành hình kiếm chỉ từ trên thước pháp Lượng Thiên vuốt qua một lượt, tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay vuốt qua, toàn bộ bùa văn trên thước pháp Lượng Thiên sáng lên, phát ra quầng sáng nhàn nhạt. Nàng giơ lên cánh tay phải giương cao thước pháp Lượng Thiên trong tay, lớn tiếng quát: "Người sống mượn đường, âm linh nhường đường, nếu như xâm phạm, thước pháp Lượng Thiên, ắt chém không tha!"
Giọng nói trong trẻo giống như tiếng sấm xẹt qua tại chùa Bảo An quỷ khí dày đặc này, lộ ra khí thế lẫm liệt không thể xâm phạm.
"Người sống?" Một tiếng nói già nua vang lên: "Lưu danh trên tấm bia tỏa hồn, tại sao có thể là người sống? Hễ là đệ tử của chùa Bảo An, lúc thân tử hồn tan, thiên địa nhị hồn mỗi cái lưu ba phần ở bia tỏa hồn, từ đó hồn bị giam lại ở chùa Bảo An, vĩnh viễn không được siêu sinh, trừ phi giao xà hóa rồng đường âm sụp đổ."
Nhiều đại quỷ như vậy lấp kín qua đây, Lộ Vô Quy không có tâm tư biện bạch với họ mình là sống người hay là người chết, nàng lấy tay kết ấn chân đạp Bát Quái, hét lớn một tiếng: "Dùng thân hóa Thái Cực, Sơn Hà Càn Khôn Ấn!" Vừa cất lời, một Thái Cực Ấn theo động tác tay của nàng hiện ra tại trước ngực, một Bát Quái từ dưới chân của nàng chậm rãi bay lên hội hợp cùng đồ án Thái Cực tạo thành một Thái Cực Bát Quái Đồ hoàn chỉnh, nàng hét lớn một tiếng: "Phá!" Tay trái Thái Cực Bát Quái Đồ, tay phải thước pháp Lượng Thiên, gần như cùng lúc đó đánh vào cánh cổng khóa chặt phía sau.
Thái Cực Bát Quái Đồ đánh vào trên cánh cổng bị quỷ khí phong tỏa, trong phút chốc gột rửa quỷ khí bên trên không còn một chút dư thừa, lộ ra một cánh cổng bằng âm thạch. Thước pháp Lượng Thiên theo đó hạ xuống, đập thật mạnh vào trên cánh cổng, đập vào cánh cổng chỉ dày hơn tấc này như là tấm gương vỡ "cạch" một tiếng ra cái lỗ đường kính gần một mét.
Lộ Vô Quy phi thân nhào về phía cái lỗ lớn, một đầu chui ra ngoài chùa Bảo An, ngay sau đó mắt cá chân bị tóm lại, cùng với một tiếng:"Trở về đi!" Một sức mạnh vô cùng lớn nắm lấy bàn chân nàng kéo nàng trở về, ngay sau đó eo của nàng, chân nàng đều bị vuốt quỷ bắt lại——
Tiếp đó, nàng bị đám đại quỷ kéo trở lại trong cổng của chùa Bảo An Quỷ.
Lộ Vô Quy tức giận! Nàng cũng đã lao ra cánh cổng, nàng đã nhìn thấy sương mù tối mịt mù bên ngoài, vậy mà lại kéo nàng trở về.
Nàng nhảy vụt dậy từ trên mặt đất, giơ cao thước pháp Lượng Thiên trong tay, gầm lên: "Cản ta thì chết!"
Lão đạo sĩ râu tóc bồng bềnh ban nãy lại lơ lửng đi ra, nói: "Chớ vội! Chúng ta không có ác ý ——" Ông ta còn chưa dứt lời, dưới chân Lộ Vô Quy trượt đi, một bước dài vọt tới trước mặt ông ta, tung người nhảy lên, vung lên thước pháp Lượng Thiên trong tay đánh thật mạnh vào trên trán ông ta!
Mặt quỷ của lão đạo sĩ biến đổi, lộ ra một gương mặt quỷ dữ tợn mặt xanh nanh vàng, từ cái cổ trở xuống bỗng chốc hóa thành quỷ khí, hóa thành một luồng gió âm miễn cưỡng dán sát vào thước pháp Lượng Thiên mà né tránh.
Lộ Vô Quy một đòn không trúng, lấy ra hai lá bùa phong cương "bồm bộp" hai tiếng dán vào trên hai chân, chân nàng đạp trận vị Bát Quái, tay phải giơ cao thước pháp Lượng Thiên, tay trái bấm ra một thủ ấn Thái Cực, vẻ mặt hầm hầm nhìn về phía những đạo sĩ quỷ trong chùa Bảo An Quỷ này, lọt vào tầm mắt, tất cả con quỷ bên trong chùa Bảo An Quỷ này đều lộ ra tướng quỷ.
Chùa Bảo An Quỷ vốn đã quỷ khí dày đặc nay trở nên giống như Diêm La địa ngục, những đại quỷ này gần như con nào con nấy đầu mọc sừng giao, khoác trên người vảy trắng, mắt lồi như chuông, mặt xanh nanh vàng trông như là ác quỷ.
Nhìn dáng vẻ quỷ này của họ, Lộ Vô Quy đột nhiên hiểu được.
Bọn họ đang dùng long khí để dưỡng quỷ và dưỡng thi! Bọn họ ở dưới lòng đất xây cái chùa quỷ, dùng phong thủy trận nuôi Đại Bạch tụ phong thủy long khí, dùng âm xà chuyển thi thể của họ tới đây, lại thông qua Đại Bạch lấy được sức mạnh giao long và phong thủy long khí để cho bọn họ dưỡng quỷ, dưỡng thi.
Vì thế đường âm dưới chùa Bảo An mới hung hiểm như vậy!
Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: "Cô bé, dù ta không biết ngươi là dùng phương pháp gì đầu thai thác sinh thành người, nhưng ngươi có thiên địa nhị hồn mỗi cái có ba phần lưu lại trong bia tỏa hồn, đợi ngươi sau trăm tuổi, bất luận ngươi đang ở phương nào, ngươi cũng khó thoát khỏi vận mệnh hồn bị giam lại ở chùa Bảo An. Lẽ nào ngươi muốn sau khi chết vĩnh viễn bị giam lại ở chùa Bảo An, vĩnh viễn không được siêu sinh sao?"
Lộ Vô Quy nhớ tới thôn quỷ lúc trước họ đi âm. Bên trong thôn đó có rất nhiều quỷ cũng có thây máu, thế là có người bày trận, nhốt quỷ và thây máu ở trong thôn không ra được. Dưới quỷ thôn đó cũng có một con quỷ, cũng là lợi dùng phong thủy dưỡng quỷ, dưỡng thi, muốn trở thành quỷ vương, trong vòng trăm năm ngắn ngủi nó đã thành đại quỷ có thành tựu.
Ngôi chùa quỷ dưới chùa Bảo An này, giống y đúc mộ quỷ bên trong thôn quỷ đó. Duy nhất không giống chính là, chùa Bảo An Quỷ để cho người sống sống trên mặt đất, để cho bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh sôi nảy nở, sau khi chết xác chết đều bị âm xà trộm đến đường âm dưỡng thành thi quái...
Cho nên, đường âm dưới chùa Bảo An mới có nhiều thi quái như thế, mới có nhiều quỷ như thế.
Đại Bạch không phải bị Du Đạo Pháp làm hại!
Những đại quỷ này trong lúc vô tình dùng phong thủy chiếm đoạt tạo hóa và phong khí của Đại Bạch, mặc kệ có hay không có Du Đạo Pháp cướp đường, nó cũng không thể hóa thành rồng. Phía sau nó, có nhiều đại quỷ như vậy, nhân quả lớn như vậy, trời xanh sẽ không để nó thành rồng.
Nó chết là đã định trước, Du Đạo Pháp chẳng qua chỉ là thuận theo tử kiếp của nó mà thôi.
Lộ Vô Quy còn nhớ những đạo sĩ đọc kinh kia trong chùa Bảo An, nàng làm thế nào cũng không