Lộ Vô Quy tập trung nhìn khí tức thi quái lượn lờ không tan phía trước, lại quay đầu nhìn con đường ban nãy đi đến đây. Hang hẹp như vậy, giếng cao như vậy, người bò nhất định chậm hơn thây máu. Nếu như có một đám thây máu lao ra thì bọn họ không thể chạy thoát thây máu và chỉ có một con đường chết.
Ba gã Quỷ Đạo, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền đã hơi ngồi xổm người chui xuống dưới lưới dây mực đi về phía chùa Bảo An Quỷ.
"Tiểu muộn ngốc." Du Thanh Vi quay đầu khẽ gọi Lộ Vô Quy, tỏ ý nàng đuổi theo.
Lộ Vô Quy nghiêng đầu nhìn Tả Tiểu Thứ đứng ở bên cạnh nàng sắp xếp lại ba lô, thấy Tả Tiểu Thứ đang cúi đầu lấy ra bùa phong quỷ từ trong túi. Con mắt của nàng sáng lên, thầm nghĩ: "Đúng rồi, thừa dịp đại quỷ còn đang ngủ, niêm phong chúng nó ở trong quan tài..." Nàng ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng. Những quan tài này là đặt ở trên đất, lại không phải làm bằng vò gốm, quan tài nối liền địa khí, những đại quỷ này có thể khoan đất đi ra. Nàng thầm nghĩ: "Mặc kệ, Du Thanh Vi nhất định là có biện pháp." Cúi đầu chui xuống dưới lưới dây mực, sau khi nàng chui xuống, khóe mắt liếc thấy Tả Tiểu Thứ lại lấy ra một tấm linh bài.
Tả Tiểu Thứ tay trái ôm linh bài, tay phải nhấc kiếm, trong túi còn cất bùa phong quỷ, theo sau.
Lộ Vô Quy liếc nhìn linh bài mà Tả Tiểu Thứ đang ôm, chỉ thấy trên đó viết tên và ngày sinh ngày mất của Du Đạo Pháp. Nàng thầm nghĩ: "Thì ra Du Thanh Vi muốn dùng linh bài cứu ông Du về." Đổi lại là nàng, nếu như ông của nàng còn ở đây, nàng cũng làm như vậy.
Rất nhanh, Lộ Vô Quy liền chui ra lưới dây mực hội hợp với Du Thanh Vi.
Ba gã Quỷ Đạo không biết đi đâu rồi, Tiết Nguyên Kiền cùng Tả Tiểu Thứ kiểm tra qua bùa nặc dương trên người, sau đó lại bổ sung thêm một lá, hai người như ăn trộm cúi lưng xuống từ bên góc cửa chui vào trong chùa Bảo An Quỷ, đi đến chỗ quan tài của Du Đạo Pháp.
Du Thanh Vi ra dấu tay với Lộ Vô Quy: Đi theo tôi.
Cô suy nghĩ một chút, không yên tâm, lại nắm tay Lộ Vô Quy từ bên khác đi vào trong chùa Bảo An Quỷ.
Tay của Du Thanh Vi mềm mại, đặt vào trong lòng bàn tay xôm xốp, Lộ Vô Quy ma xui quỷ khiến nhéo nhẹ một cái.
Du Thanh Vi tưởng là có chuyện gì, cảnh giác quan sát bốn phía, lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, dùng ánh mắt hỏi: Làm sao vậy?
Lộ Vô Quy giả bộ không có chuyện gì, mặt đầy vô tội nhìn về phía Du Thanh Vi, như là đang hỏi: Làm sao vậy?
Du Thanh Vi nghi hoặc lia mắt nhìn qua Lộ Vô Quy, tiếp tục mò mẫm đến chính đường. Con đường cô đi chính là con đường mà lúc trước Lộ Vô Quy đi, đi từ kẽ hở nho nhỏ giữa núi quan tài và mái hiên.
Lộ Vô Quy đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy có tầm mắt đang nhìn mình. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đứng ở dưới cây liễu quỷ nhìn nàng. Bóng người đó toàn thân quỷ khí bừng bừng, nhìn chằm chằm vào hai nàng không chớp mắt, hai nàng di chuyển một bước, đầu của nó liền di chuyển theo một chút, gương mặt quỷ phủ kín vảy trắng còn cười với nàng, mặt quỷ trắng hếu, mắt màu xanh thẫm làm bật lên quỷ khí khắp người nó cực kỳ khiếp người.
Du Thanh Vi không có phát hiện đại quỷ kia xuất hiện, cô cảm giác được Lộ Vô Quy nhẹ nhàng kéo tay mình, cho là cử động vô nghĩa như ban nãy, tiếp tục mò mẫm đi về phía trước như là kẻ trộm, rất nhanh liền đến trong chính đường.
Bỗng nhiên, giọng của Tả Tiểu Thứ phá vỡ bầu trời đêm: "Mẹ ơi——" một tiếng ấy vô cùng vang, chấn động cả ngọn núi quan tài "buzz" một lát, quỷ khí mãnh liệt tràn ngập ra, cả ngọn núi quan tài bị quỷ khí nồng nặc bao trùm đến nỗi ngay cả quan tài cũng không nhìn thấy.
Tiếng kêu to mang theo run rẩy của Tả Tiểu Thứ lại vang lên lần nữa: "Du Đạo Pháp, Du Đạo Pháp, Du Đạo Pháp, Du gia gia, Du gia gia, Du gia gia, hồi hồn!" Giọng nói run rẩy rất dữ dội, dường như bị dọa sợ.
Lộ Vô Quy đoán Tả Tiểu Thứ nhất định là trông thấy đại quỷ dưới cây liễu quỷ ở đỉnh núi quan tài rồi.
Du Thanh Vi tái mét mặt mày, cắn răng nghiến lợi kêu lên: "Không phải bảo cô ấy kề sát vào quan tài của ông tôi gọi khẽ thôi sao?" Cô nhìn về phía núi quan tài quỷ khí mãnh liệt kia, gấp giọng kêu lên với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, đập vỡ bia tỏa hồn, mau." Khi cô đang nói chuyện liền chạy đến chiếc quan tài đá lớn bò đầy âm xà phía sau bia tỏa hồn.
Con cự mãng quấn ở trên xà nhà mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, mắt rắn xanh thẫm nhìn về phía Du Thanh Vi, nó khạc lưỡi rắn, thân rắn to lớn chậm rãi di chuyển, trườn về phía Du Thanh Vi.
Trái tim của Lộ Vô Quy trong nháy mắt vọt tới cổ họng, nàng mặc kệ việc đi đập vỡ bia tỏa hồn, cầm thước pháp Lượng Thiên liền muốn xông đến phía con cự mãng kia, ý muốn ngăn lại cự mãng trước khi nó tấn công Du Thanh Vi.
Bỗng nhiên, một tiếng rồng gầm kinh tâm động phách vang lên, một tia sáng trắng lao ra từ sống lưng Du Thanh Vi, hóa thành một con giao long dài khoảng ba trượng, toàn thân trắng như tuyết, khí khái xuất chúng. Giao long quay quanh một vòng ở trên đầu Du Thanh Vi, quay đầu lại, nhằm vào con cự mãng đang trườn về phía Du Thanh Vi phát ra một tiếng gầm giống như tiếng "Gừ—— ". Tiếng gầm đó tựa như tiếng gió gào thét lại xen lẫn tiếng sấm, trong tiếng gào to cuốn lên một trận gió lớn, cuốn sạch âm khí trong chính đường không còn một mống!
Lộ Vô Quy sững sờ hơi há miệng, trợn to mắt nhìn con giao long lao ra từ bên trong xương sống lưng của Du Thanh Vi, qua mấy giây mới phản ứng lại, thầm nghĩ: "Đại Bạch? Sao nó chạy vào trong xương sống lưng của Du Thanh Vi rồi?"
Trong chính đường, những con