Lộ Vô Quy vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy Trần lão gia tử dắt theo mẹ của Trần Vũ và một người trông có vẻ như là ba của Trần Vũ ngồi trong phòng khách uống trà.
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy đi đòi nợ trở về, quả thực kinh hỉ mất một lúc — không có đi lạc à nha! Rõ ràng đã biết tìm đường về nhà rồi nè! Nàng hỏi: "Đòi nợ xong rồi sao?"
Lộ Vô Quy "Ừm" một tiếng, nói: "Họ Dư kia thiệt là xấu, đã sai còn không chịu nhận lỗi, còn mắng em đầu óc có bệnh, em tức chết đi được nên hạ quỷ chú đối với cô ả.
Nếu cô ả không làm chuyện xấu thì làm sao em tìm được cô ả cơ chứ, huống chi cô ả vốn dĩ là người làm chuyện xấu, đều viết lên hết trên mặt mà còn nói dối, coi em là người mù chắc.
Tướng mạo của cô ả họ Dư kia cùng một giuộc với bà thím hai bại môn nhà chị lúc trước ấy." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: "Em cảm thấy em chỉ cho cô ả một chút giáo huấn như vậy thì cô ả cũng không yên tĩnh được.
Bất quá một thù báo một thù, nếu còn chọc tới em thì em sẽ dạy dỗ cô ả tiếp, nếu muốn tìm em gây sự kiếm chuyện thì em lại hung hăng giáo huấn cô ả!"
Du Thanh Vi hắng giọng, hỏi: "Em hạ quỷ chú gì thế?" Nàng sợ Lộ Vô Quy ra tay không biết nặng nhẹ, hại tới tính mạng người ta thì khổ.
Lộ Vô Quy đáp: "Chỉ là gọi chút du hồn dã quỷ, ôn thần suy quỷ đến quấn quýt lấy cô ả thôi, quấn lấy ba năm thì ngưng, cho cô ả một chút giáo huấn ấy mà.
Nếu cô ả còn chút tâm tính thiện lương, mua ít nhang đèn giấy tiền về cúng cho đám du hồn dã quỷ đó, thương lượng với chúng một chút thì sẽ chỉ gặp xúi quẩy về tiền tài mà thôi, sau ba năm quỷ chú hết hạn không chừng còn có thể đổi vận phát tài nha."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, không nói gì nữa.
Trần lão gia tử đứng dậy, gọi: "Tiểu Lộ đại sư." Vẻ mặt tràn đầy áy náy hướng Lộ Vô Quy xin lỗi.
Lộ Vô Quy thấy Trần lão gia tử có tâm xin lỗi như vậy, cô cũng nghiêm trang đáp lại: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của ông.
Về sau cũng sẽ không thừa dịp Trần Vũ đi âm ngăn cản hắn ở lại đường Âm, không cho hắn hoàn dương."
Du Thanh Vi ngẩng đầu, im lặng nhìn Lộ Vô Quy.
Trần lão gia tử lông mày run lên, không ngớt lời nói: "Đa tạ, đa tạ."
Lộ Vô Quy vui vẻ khoát khoát tay, hào phóng nói: "Không cần cảm ơn, về sau chị Hiểu Sanh cũng không coi Trần Vũ là bạn trai nữa đâu.
Tôi thấy cung nhân duyên của chị ấy vừa mới bốc lên một chút hỏa tinh đã bị tắt sạch rồi nha."
Trần lão gia tử nhìn Lộ Vô Quy cười đến thấy răng mà không thấy mắt, ngực ông lại quặn đau một trận.
Ông vùng vẫy giãy chết một lần cuối cùng: "Cháu trai của tôi rất tốt mà."
Lộ Vô Quy chỉ cười "hì hì" với Trần lão gia tử, sau đó vui vẻ nhảy nhót đi xuống tầng hầm cúng nhang đèn cho Quỷ Đế.
Du Thanh Vi thấy dù gì thì việc tốt của Trần Vũ cũng đã thất bại, không tiện đi nhận quà tạ lỗi của Trần gia nên khách khí trả lại quà cho bọn họ.
Nàng dùng xong cơm tối, chỉnh đồng hồ báo thức lúc 9 giờ rồi lên lầu ngủ bù.
Nàng ngủ đến 9 giờ 30 phút mới dậy, rửa mặt đánh răng đơn giản rồi kêu Lộ Vô Quy cùng đi đến miếu Thành Hoàng.
Lúc nàng đến miếu Thành Hoàng đã là 10 giờ 30 phút.
Đèn pha trong công trường chiếu sáng rực một phương.
Tối nay miếu Thành Hoàng đặc biệt náo nhiệt, người đông vô cùng, tiếng nói chuyện với nhau ồn ào còn hơn cả chợ bán thức ăn.
Du Thanh Vi ngừng xe bên ngoài công trường rồi dẫn Lộ Vô Quy đi vào trong.
Rất nhiều người đang tụ họp ở đây, nàng một đường đi tới không ngừng có người hướng về hai nàng chào hỏi "Du đại tiểu thư", "Tiểu Lộ đại sư", nhao nhao nhường đường cho hai nàng.
Du Thanh Vi nhìn nhìn những người này, phần lớn đều là người nàng không quen biết, nhưng mà từ quần áo và trang sức thì ít nhiều cũng có thể nhìn ra đây là người bên trong Hiệp Hội, hoặc là những người làm trong nghề âm dương phong thủy, có thầy tướng số và bói toán này nọ, trên cơ bản những người làm nghề dính dáng tới âm dương huyền học đều đến đông đủ, hòa thượng đạo sĩ đều có.
Nàng đi qua bức tường người trùng trùng điệp điệp, trước mắt đột nhiên hiện ra một cung điện đền thờ vàng son lộng lẫy hệt như thời cổ đại.
Nàng ngơ ngác nhìn tấm biển có bốn chữ treo trên cổng miếu: "Châu Thành Hoàng Phủ", sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, đây là Thành Hoàng âm miếu hiển hiện ra!
Khó trách có nhiều người đến đây như vậy!
Du Thanh Vi có chút hoang mang, chỉ là thẩm vấn một Lý Thái Hưng thôi mà, có cần phải bày ra trận trượng lớn như vậy không?
Một bóng người kim quang lập lờ từ trong miếu Thành Hoàng chạy ra, vẫy vẫy tay, gọi: "Bà chủ!"
Du Thanh Vi quơ quơ quạt xếp che lại hai mắt suýt bị Kim Sa vàng chóe lóe cho mù.
"Du lừa đảo."
Du Thanh Vi nghe thấy tiếng Tả Tiểu Thứ gọi, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền, Đường Viễn và hai cha con Long sư thúc đứng cách nàng không xa.
Nàng lắm lấy tay Lộ Vô Quy đi tới chỗ bọn họ, hỏi: "Sao giờ này mà Thành Hoàng âm miếu đã hiện ra rõ như vậy rồi?"
Đường Viễn đáp: "Không biết nữa.
Thành Hoàng gia dạo này bận rộn trọng chỉnh trật tự trong giới âm linh quỷ vật, chắc là sắp có hành động gì đấy."
Du Thanh Vi hỏi: "Vậy những người kia là...."
Tả Tiểu Thứ nói: "Việc đêm nay Thành Hoàng gia thẩm vấn Lý Thái Hưng truyền ra ngoài, cho nên bọn họ tụ tập đến đây xem náo nhiệt.
Giờ Tý còn chưa tới, miếu Thành Hoàng chỉ mới vừa hiện ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Thành Hoàng gia a.
Sao giờ này em mới tới vậy?"
Du Thanh Vi đáp: "Tôi ngủ một giấc, từ từ rồi đi cũng được có sao đâu à." Nàng thấp giọng hỏi: "Trang Hiểu Sanh không có sao chứ?"
Tả Tiểu Thứ lắc đầu, nói: "Người trong công ty lại không mù.
Năm trước lúc em đưa chìa khóa xe cho Hiểu Sanh, người trong công ty đều nhìn thấy, Trần Vũ theo đuổi Trang Hiểu Sanh như thế nào mọi người cũng nhìn ra được.
Nhưng mà bây giờ mẹ Trần Vũ xem như đã đắc tội hoàn toàn với dì Thái và chú Trang rồi, lúc chiều Trần Vũ đến tìm Hiểu Sanh, chú Trang còn xách rìu cứu hỏa ra đón hắn, may mà tôi và Hiểu Sanh giữ lại kịp.
Dì Thái còn ở trước mặt mọi người trong công ty cấm Trần Vũ sau này không được đến tìm Hiểu Sanh nữa cơ."
Du Thanh Vi hỏi: "Thái độ của Trang Hiểu Sanh như thế nào?"
Tả Tiểu Thứ đáp: "Trang Hiểu Sanh lôi Trần Vũ đi ra chỗ khác, tôi vụng trộm thả một cái người giấy theo để nghe lén nha." Giọng nói của cô ép xuống thật thấp: "Chia tay rồi."
Du Thanh Vi rất là ngoài ý muốn, hỏi: "Chia tay?" Chiến lực như cặn bã của mẹ Trần Vũ mà quấy một chút lại có thể chia tay? Nàng theo bản năng nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Bất quá, nàng nghĩ đến hai vợ chồng chú Trang và Lộ Vô Quy đều phản đối như vậy, cá tính của Trang Hiểu Sanh cũng rất mạnh, tình cảm với Trần Vũ lại không đủ sâu, mẹ Trần Vũ lại nháo ra trò khôi hài như thế, đoạn tình cảm này nếu có tiếp tục cũng sẽ không ra gì.
Muốn để cho Trang Hiểu Sanh đi theo đấu trí đấu dũng với một người đàn bà trung niên càn quấy sao? Thật xin lỗi, công việc của Trang phó tổng rất bận, không rảnh