Du Thanh Vi đứng dưới một gốc cây trong công viên nhỏ đối diện tiểu khu, sương mù nồng đậm che khuất tầm nhìn của nàng, nàng chỉ nghe thấy tiếng huýt gió của Đại Bạch, cùng với một tiếng sấm sét nổ mạnh.
Tiếng sét vừa ngừng, một cơn gió lạnh nghênh diện đánh tới, kích thích lông tơ cả người nàng đều dựng lên, một cỗ đau thương tràn ngập linh hồn nàng.
Nàng nghe thấy tiếng sét, cũng nghe thấy tiếng gào rống của Đại Bạch từ mặt đất vang lên đến trời cao, thẳng đến khi tất cả đều biến mất.
Du Thanh Vi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra khỏi khóe mắt của nàng.
Nàng thầm nghĩ, tiểu muộn ngốc có nhiều thủ đoạn như vậy, lúc trước còn có thể chạy thoát khỏi ngũ lôi oanh đỉnh, lần này, có lẽ em ấy cũng sẽ thoát được.
Nhưng nàng không dám đi chứng thực.
Không chứng thực, sẽ còn có hy vọng.
Nàng thậm chí còn nghĩ chốc nữa tiểu muộn ngốc sẽ chạy tới đón nàng, nói với nàng rằng: "Du Thanh Vi, em không có việc gì, chị không cần lo lắng cho em." Sau đó nắm lấy tay nàng, cùng nàng trở về nhà.
Lực lượng giao long trong cơ thể của nàng vẫn còn đó, nhưng kết nối giữa nàng và Đại Bạch đã bị cắt đứt.
Nàng biết Đại Bạch đã độ qua được lôi kiếp hóa rồng, nợ mà nhà nàng thiếu Đại Bạch đã trả hết, Đại Bạch sẽ không lại quấn lấy nàng, bám vào trên người nàng nữa.
Nhưng nàng không nghĩ trả hết nợ nần, nàng muốn bản thân vẫn thiếu nợ, thiếu hoài thiếu hoài, để cho tiểu muộn ngốc và Đại Bạch vẫn luôn đi theo đòi nợ, vẫn luôn quấn lấy nàng.
Du Thanh Vi đứng ngốc ở nơi đó, nàng chờ đến trời tối vẫn không chờ được Lộ Vô Quy đến đón nàng.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài nói với nàng rằng Đại Bạch đã hóa rồng đi rồi.
Quỷ Quốc nữ vương chạy thoát, bốn bức tượng Quỷ Đế cũng bị lôi kiếp đánh tan.
Các nàng còn nói rằng không có ai nhìn thấy Lộ Vô Quy, mọi người đi tìm khắp nơi nhưng không tìm được.
Nàng tự nói với bản thân mình, giờ Tý, đến giờ Tý tiểu muộn ngốc nhất định sẽ tới.
Đợi đến giờ Tý, tiểu muộn ngốc của nàng vẫn không đến.
Du Thanh Vi lại nghĩ: tới giờ Tý rồi, tiểu muộn ngốc không đến chắc là do bị thương, quá suy yếu nên mới không xuất hiện được.
Nàng đi về mảnh sân của căn biệt thự kế bên, nhìn khắp nơi đều là bùn sình lầy lội, còn có mùi máu tươi nồng đậm bốc lên, người của Hiệp Hội đang lập đàn làm phép cúng tế.
Nàng nhìn quanh bốn phía, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Lộ Vô Quy.
Trải qua lôi kiếp tẩy rửa, trong sân vô cùng sạch sẽ, ngay cả Quỷ Đế còn bị đốt trụi huống chi là âm khí và quỷ khí.
Nàng tìm từng tấc một trong sân vẫn không tìm được bóng dáng của Lộ Vô Quy, nàng nghĩ, Lộ Vô Quy có lẽ đã về nhà rồi.
Nàng về nhà tiếp tục đi tìm, nàng nhìn phòng khách không một bóng người, lại đi xuống tầng hầm, nhìn bàn thờ đã không còn tượng của Quỷ Đế, tiền nhang đèn bày trên đó cũng biến mất, tầng hầm chỉ còn dư lại mùi nhang đèn nồng đậm.
Nệm hương bồ Lộ Vô Quy hay ngồi đả tọa vẫn đặt ở kia.
Dưới tầng hầm không tìm thấy gì, nàng trở lại thư phòng tìm Lộ Vô Quy.
Trong thư phòng cũng không có ai, bàn làm việc được dọn dẹp ngăn nắp, trên bàn là một chồng thanh tâm chú thật dày do Lộ Vô Quy viết.
Đó là công khóa mà Lộ Vô Quy phải làm mỗi ngày.
Du Thanh Vi tìm khắp thư phòng rồi đi về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra ánh mắt của nàng liền hướng về phía giường ngủ, bởi vì gần đây Lộ Vô Quy rất thích ăn mặc đặc biệt mát mẻ nằm trên giường chờ nàng, mỗi lần nàng mở cửa ra, Lộ Vô Quy liền lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn, chờ nàng lên giường đi ngủ.
Trên giường không có bóng dáng của em ấy, nàng lại đi đến thư phòng nhỏ.
Trên bàn còn bày mực vẽ bùa, bút vẽ bùa và một chồng giấy vàng.
Thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy, trấn quỷ mộc, di động, thẻ ngân hàng, balo và mấy vật linh tinh cũng được đặt trên bàn làm việc.
Đồ vật đều ướt đẫm dính đầy bùn đất, còn tản ra mùi máu tươi.
Du Thanh Vi cầm lấy thước phép Lượng Thiên mà Lộ Vô Quy lúc nào cũng giữ bên người, tay nàng vuốt ve thân thước phép, nước mắt, mãnh liệt lăn xuống.
Nàng gắt gao ôm lấy thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy, ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Tả Nhàn từ bệnh viện trở về, hỏi thăm dì Tiền mới biết Du Thanh Vi đã trở về phòng ngủ.
Bà đi vào phòng Du Thanh Vi, thấy Lý Tiểu Thất thấp thỏm bất an đứng trước cửa thư phòng nhỏ, bên trong truyền ra tiếng khóc bi thương thống khổ, bà nghe thấy mà trong lòng đau đớn không thôi.
Lý Tiểu Thất hô: "Phu nhân."
Tả Nhàn phất phất tay với Lý Tiểu Thất, ý bảo cô bé đi làm việc khác đi.
Bà bước vào thư phòng nhỏ, ngồi xổm xuống ôm lấy Du Thanh Vi.
Bà không tài nào tưởng tượng được, buổi sáng trước khi bà đi làm mọi thứ vẫn còn tốt đẹp.
Đến chiều liền nhận được điện thoại nói trong nhà đã xảy ra chuyện, lúc bà đuổi tới bệnh viện thì nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền bọn họ đều bị trọng thương, đang được cấp cứu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn còn phải nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt ICU chưa qua cơn nguy kịch.
Bà hỏi dì Tiền, dì Tiền cũng không biết rõ tình huống, chỉ biết nhà bên cạnh đánh nhau rất lợi hại, dì và Lý Tiểu Thất đều phải trốn vào phòng ngủ không dám ra ngoài nhìn, thẳng đến lúc sau Tả Tiểu Thứ người đầy thương tích chạy vào nhà kêu dì lái xe chở đi bệnh viện, dì mới biết Lộ Vô Quy đã không còn nữa.
Lúc Tả Nhàn nhìn thấy Tả Tiểu Thứ ở bệnh viện thì con bé vừa được giải phẫu xong.
Khi đưa đến bệnh viện thì Tả Tiểu Thứ đã hôn mê do mất quá nhiều máu.
Bà biết được Du Thanh Vi không có việc gì nên vẫn luôn canh chừng ở bệnh viện, chờ A Long, Tiểu Kiền và Tiểu Long phẫu thuật.
Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi vẫn luôn ngồi xổm, bà mạnh mẽ kéo con gái dậy đỡ đến bên giường.
Bà nhìn Du Thanh Vi ôm chặt thước phép của Lộ Vô Quy không buông, đôi mắt chua xót, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Bà bồi bên cạnh Du Thanh Vi, đợi đến khi Du Thanh Vi khóc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bà cởi bộ quần áo dính đầy máu trên người con gái, lấy khăn ướt lau người cho nàng, đắp chăn lại đàng hoàng, mở đèn ngủ ở đầu giường rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Bà mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Đường đang đứng ở hành lang.
Đường Viễn hỏi thăm tình huống của Du Thanh Vi rồi nói với bà: "Con sẽ chuyển về nhà ở."
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, có Tiểu Đường ở, bà có thể yên tâm đôi phần.
Bà gật đầu, nói: "Kia....!Dì nhớ rõ lần trước Tiểu Quy Quy xảy ra chuyện, Thanh Vi có lập đàn triệu hồn cho con bé, lần này....!lần này có thể lại thử không?"
Đường Viễn cảm thấy hy vọng không lớn lắm.
Lần trước Lộ Vô Quy là có đạo hạnh và tinh huyết hộ thân, lần này cô đem tất cả đều cho Đại Bạch trợ Đại Bạch hóa rồng, mảnh sân kia bị lôi kiếp phách qua, Quỷ Đế phân thần còn phải chết, huống chi là Tiểu Lộ không có đạo hạnh tinh huyết che chở....
Nhưng nếu kêu anh phải tin tưởng Tiểu Lộ Đã không còn, anh thật sự không có biện pháp đi tin.
Nếu là người khác gặp phải trường hợp này bị phách cho không còn, anh tin.
Nhưng nếu đổi lại là Tiểu Lộ, anh thật sự không tin! Tiểu Lộ trải qua bao nhiêu khó