Du Thanh Vi dựa theo giá thị trường mua lại căn biệt thự kế bên.
Nhưng căn biệt thự này vẫn luôn để trống.
Nàng nghĩ nơi này là nơi Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, cũng là nơi mà Đại Bạch hóa rồng rời đi, có lẽ còn lưu lại chút gì đó, có lẽ tương lai Lộ Vô Quy và Đại Bạch sẽ trở về nơi hai người đã rời đi.
Giữ lại, để còn có chút niệm tưởng, có cái để hy vọng.
Mỗi khi đến ngày giỗ của Lộ Vô Quy, nàng còn có thể đi qua tế bái.
Lại một năm nữa trôi qua.
Du Thanh Vi đã thích ứng với sinh hoạt sáng đi làm chiều đi về.
Nàng treo cái chức quan nhàn tản ở bộ phận nhân sự, phụ trách quản lý hồ sơ và phỏng vấn nhân viên mới này nọ.
Ba người quỷ đạo đi Côn Luân, ba lần đi ba lần về, rốt cuộc cũng tìm được khe vực nối thẳng Quỷ Quốc mà lúc trước đám người Quỷ Quốc nữ vương chui ra.
Đương nhiên bọn họ sẽ không làm cái việc ngu ngốc là giết thẳng đến Quỷ Quốc cho hả giận.
Lấy đạo hạnh của bọn họ tới nói, đi đến đó cũng tương đương như đâm đầu vào chỗ chết.
Ba người bọn họ trở về báo tin, sau đó hội trưởng Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo là Quý Lưu Quân đứng ra liên hợp với người trong nghề trên khắp cả nước tổ chức một chuyến đi đến Côn Luân, trước tiên bày ra đại trận phong ấn khe vực này, sau đó mới đặt thuốc nổ cho nổ nát một tòa núi nhỏ, đem khe vực hoàn toàn chôn vùi.
Trừ phi núi băng tại đây lại một lần nữa sụp đổ tạo ra khe vực mới, bằng không, người của Quỷ Quốc đừng hòng mơ tưởng lại từ lối này đi lên dương gian.
Du Thanh Vi không đi.
Núi Côn Luân kia là địa phương vô cùng nguy hiểm, một người có tinh thần không ổn định như nàng đi theo có khả năng cao sẽ mang đến tai nạn cho mọi người.
Nàng bị mộng du, đến giờ Tý nếu nàng đi ra rung chuông chiêu hồn, không đưa đến thứ này thứ nọ thì cũng sẽ dẫn phát tuyết lở.
Tháng chín, một lời đồn truyền ra rằng hồ Thanh Hải vang lên tiếng rồng ngâm, có người đến tìm hiểu thực hư, nhìn thấy một con rồng nhỏ mới vừa sinh ra không lâu.
Nói là rồng nhỏ bởi vì con rồng này chỉ dài chừng hơn một mét, hình thể nhỏ bé không đủ nhìn, kém khá xa so với rồng đã trưởng thành.
Tuy nhỏ bé nhưng nó cũng đã hiển lộ ra đủ hình thái của một con rồng! Toàn thân nó trắng như tuyết, mỗi mảnh lân giáp trên người đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mỗi lần bay lên sẽ cuốn theo phong lôi.
Lời đồn chân chân thực thực truyền xa.
Du Thanh Vi nghe thấy liền nghĩ ngay đến Đại Bạch.
Nàng không biết người truyền ra lời đồn này có phải là dựa theo ngoại hình của Đại Bạch biên soạn ra không, hay đó thực sự là Đại Bạch.
Theo nàng biết, Đại Bạch tuy thường xuyên thu nhỏ hình thể, nhưng chân thân của nó cũng phải dài hơn ba trượng, không biết sau khi hóa rồng nó có thay đổi gì khác hay không.
Mặc kệ tin tức là thật hay giả, nàng cũng quyết định nhờ Long sư thúc đi một chuyến đến hồ Thanh Hải xem thử.
Long sư thúc tìm kiếm hơn một tháng ở hồ Thanh Hải nhưng chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm chứ không hề thấy con rồng thật sự nào.
Người nghe theo lời đồn mà đến rất nhiều, nổi lên không ít xung đột đổ máu, các loại tin tức thực giả hỗn loạn, thậm chí còn có lời đồn nơi này có long trủng gì đó.
Bất quá khi tới nơi mới phát hiện ra tin tức đều là giả.
Lúc sau, Long sư thúc đột nhiên mất tích.
Tiểu Long mang theo người tìm kiếm, vẫn không tìm được tung tích của Long sư thúc.
Con rồng nhỏ ở hồ Thanh Hải đứt quãng kêu gào gần ba tháng, đột nhiên biến mất.
Có người nói là do người đến vây săn quá nhiều, con rồng nhỏ bị dọa sợ chạy mất.
Có người nói rồng nhỏ đã bị ai đó bắt đi.
Phần lớn mọi người đều nghĩ rằng rồng nhỏ đã bị người bắt mất, bắt đầu chuyển qua suy đoán xem rằng ai đã bắt được nó, hơn nữa rất nhiều trạm canh gác ngầm mọc lên ven đường khiến cho một số người nhân cơ hội quấy phá sinh sự, náo loạn đến cả đám người thần hồn nát thần tính, hồ Thanh Hải mỗi ngày đều phát sinh xung đột đổ máu, còn chết không ít người.
Một ít người trong nghề đi tìm kiếm rồng nhỏ còn bắt được mấy tên dân địa phương, bọn chúng vì muốn thu hút du lịch nên đã lén đặt mấy cái loa công suất lớn dưới lòng đất, phát ra tiếng rồng ngâm để cho càng nhiều người đến đây tìm hiểu, rồi lợi dụng việc đó kiếm tiền.
Việc này vừa được phanh phui, bọn chúng ngay lập tức bị mấy nhóm người có người chết vì xung đột đánh cho một trận chết khiếp.
Bất quá, rất nhiều người vẫn thề sống thề chết rằng nơi này thật sự có rồng.
Tiểu Long cơ hồ muốn lật tung cả hồ Thanh Hải nhưng vẫn không tìm được ba mình, anh vô cùng lo lắng ông ấy đã bị người khác hủy thi diệt tích.
Ngay lúc Tiểu Long còn đang lo lắng muốn nổ phổi tìm kiếm tung tích của ba mình thì Long sư thúc lại dơ hầy giống như một tên ăn mày, phong trần mỏi mệt về tới Du gia.
Tóc của ông bết lại giống như mì sợi, mặt đầy bùn đất, quần áo dơ tới nỗi không nhìn ra màu sắc ban đầu, trên vai còn vác theo cái bao bố cũ nát! Chẳng khác gì một tên ăn xin lưu lạc năm châu bốn bể.
Lý Tiểu Thất nghe thấy có người ấn chuông cửa, cô bé mở cửa ra nhìn thử thì thấy một người ăn mày, phản ứng đầu tiên là: "Nhà tôi không có ve chai để bán!"
Du Thanh Vi lần đầu tiên nhìn thấy Long sư thúc, thiếu chút nữa không nhận ra được.
Nàng ngơ ngác nhìn Long sư thúc, sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: "Sao thúc lại biến thành như vậy?"
Tả Nhàn khiếp sợ, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Long sư thúc nói: "Đi lên thư phòng rồi nói tiếp." Ông ôm chặt cái bao bố cũ nát chạy lên lầu.
Tả Tiểu Thứ ngồi ở bàn ăn ngậm chiếc đũa ngơ ngác nhìn Long sư thúc, đứng hình mất năm giây.
Cô cảm thấy đầu óc bị mắc kẹt không chuyển theo nhịp kịp.
Cho dù là Long sư thúc bị cướp sạch không một xu dính túi thì ông cũng có thể đi đến đồn công an gọi điện thoại về nhà xin giúp đỡ mà.
Bọn họ sẽ ngay lập tức phái người lái xe đến đón ông ngay.
Sao lại nghèo túng thành như vậy, một tháng cũng không có tin tức là thế nào?
Đến khi Long sư thúc đã lên lầu, cô mới phục hồi lại tinh thần, buông chén cơm vừa mới ăn được một nửa chạy như bay theo sau.
Cô đi theo sau lên lầu còn ngửi thấy được mùi thúi do mấy tháng không tắm rửa phát ra từ trên người Long sư thúc, đợi đến khi bước vào thư phòng, cả gian thư phòng đều tràn ngập cái mùi khiến người chết khiếp này.
Ba tháng trời a, một thân mồ hôi bùn đất khiến cả người ông đen thui!
Long sư thúc vừa vào thư phòng liền kéo rèm cửa sổ lại, lúc này mới đặt cái bao bố kia lên bàn, nói: