Lộ Vô Quy băng qua khói đen, đường nhìn trước mắt bỗng nhiên trở nên trống trải.
Trước mặt nàng là một cột hình trụ to lớn đứng thẳng, nơi gần đỉnh cột còn mọc ra một đôi cánh, một con Vọng Thiên Hống ngồi chồm hỗm trên đỉnh. Nàng thấy cây cột có chút khí thế này khá là quen mắt, nghĩ một hồi mới nhớ ra cây cột này rất giống cột đá Hoa Biểu trước cửa cố cung chiếu trong một bộ phim tài liệu!
Dựng cột Hoa Biểu sừng sững ở đây? Đại quỷ này muốn làm gì?
Nàng lại đi về phía trước vài bước, bất ngờ phát hiện nơi này không chỉ dựng cột đá Hoa Biểu, còn xây cầu vòm, cây cầu ước chừng rộng hơn một thước, đủ cho hai người đi sóng vai, vậy mà còn xây tận chín cây cầu xếp thành hàng, giữa mỗi cây cầu cách nhau không tới một thước, trông vừa chen chúc vừa xấu xí. Nàng cảm thấy đại quỷ này ăn no rửng mỡ không có chuyện làm.
Trước tiên nàng phóng lên một bùa thế thân, nhìn thấy bùa thế thân an an ổn ổn mà đi qua cầu, liền đạp vài bước xông qua, sau đó lại nhìn thấy một cái cổng nhà, trên cổng nhà còn khắc một câu đối. Bên trái câu đối viết "Sống không được trăm ngàn tuổi", bên phải viết "Chết có thể hưởng vạn vạn năm", với hoành phi "Quỷ vương một vùng" .
Coi như là nàng chưa từng thấy quỷ vương, chưa từng va chạm xã hội, đến cả đại quỷ này cũng tính là quỷ vương ư?
Nàng chợt sửng sốt, không nhớ rõ mình đã gặp quỷ vương ở đâu, nàng nghĩ một hồi cũng không nhớ được liền quăng ra sau đầu.
Nàng đi qua cổng nhà chợt thấy có bóng người bay tới bay lui, nhìn kỹ lại mới phát hiện là người giấy. Những người giấy này mặc váy dài bay bay tựa như tiên nữ, chỉ là có ít âm khí lượn lờ và quỷ khí âm trầm, không những không đẹp, trái lại rất xấu. Trong mỗi người giấy đều niêm phong một chút tàn hồn, cũng chỉ là một chút tàn hồn thôi nên đến cả hình người cũng không thể ngưng tụ ra, thần trí cũng không còn lại mấy phần, thấy nàng lại đây liền toàn bộ xúm đến phía nàng, thân thể uốn éo quỳ xuống lạy: "Bái kiến đại vương". Tiếng quỷ ngân ra thật dài còn hơn hát tuồng, làm nàng nghe đến nổi da gà khắp người, tay run lên, liền hủy đi người giấy, thả ra tàn hồn bên trong người giấy, để chúng nó nên đi đâu thì đi đó, đỡ phải rơi ở đây không được siêu sinh.
Có điều những thứ này đều là tàn hồn, còn chả bằng du hồn dã quỷ, số may nếu như hội hợp cùng hồn khác của chúng nó thì còn có thể hợp thể, xui thì bay bay một hồi liền tan biến.
Lộ Vô Quy tiện tay đốt lá bùa dẫn hồn cho chúng nó, nếu như chủ hồn của chúng nó không có phân tán quá xa, hai bên có cảm ứng, chút tàn hồn ấy còn có thể bay tới chỗ chủ hồn. Nhưng nàng đốt xong một lá bùa dẫn hồn, những tàn hồn này như là từng đốm khói xanh nhỏ quay một vòng tại chỗ cũng không đi, nàng liền biết chúng nó không có hi vọng gì rồi.
Nàng đi một mạch về phía trước, từ đầu đến cuối gặp phải gần trăm người giấy, có vài người giấy ăn mặc tựa như tiên nữ, vài người giấy như nha hoàn, vài người như gia đinh, lại còn có vài người ăn mặc quan phục cổ đại, đứa nào đứa nấy cũng chỉ còn lại một chút tàn hồn. Nàng đốt tổng cộng mười hai lá bùa dẫn hồn, cũng không thấy có cái nào bay đi tìm hồn.
Bên ngoài đánh nhau vô cùng dữ dội, nàng phá hủy người giấy và đốt bùa gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không có ai phát hiện. Nàng quay đầu nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy đại quỷ vương kia đang lui ở phía sau điều khiển những thi quái tới giết nhóm người Long sư thúc, trên người bọn họ dán vào bùa ẩn giấu hành tung, dùng Vọng Khí thuật không thấy được, nhưng mà, từ những con thi quái nhanh chóng ngã xuống lần lượt vẫn có thể nhìn ra bọn họ đang ra sức chém những thi quái này.
Lộ Vô Quy nhất thời không còn gì để nói. Những thi quái này tuy hơi yếu, nhưng số lượng nhiều, dày đặc mà lấp đầy con đường bên ngoài, không có một ngàn chí ít cũng có mấy trăm, từng con đứng bất động ở đó, cũng có thể làm cho bọn họ chém đến cùn kiếm. Dưới tình huống này đánh cái gì chứ, chạy đi! Nơi này có thể nhảy nhót cũng là mười mấy con thi quái không lông bám tường nhảy loạn, bọn họ chỉ cần phòng vệ mười mấy con thi quái nhảy loạn đó thôi là được. Bọn họ tìm nơi vách đá hẹp, chân đạp hai bên vách đá đi lên phía trên, thoáng cái là có thể bỏ rơi những thi quái lông trắng, thi quái lông đen không còn một bóng, rồi vỗ lên vài lá bùa phong cương đuổi theo mười mấy con thi quái không lông, tám người cùng tiến lên, đánh xong còn có thời gian tìm một chỗ ngồi xuống ăn một chút gì đó bù đắp dương khí chờ nàng mở ra quan tài của đại quỷ.
Nàng lại nghĩ tới Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi không có kinh nghiệm đi âm, đoán chừng bọn họ là muốn để Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ luyện tập với những thi quái dễ dàng đối phó này, nàng không chú ý đến bọn họ nữa, quay đầu quan sát mộ âm trước mặt.
Đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc ghế lớn có cùng chất liệu với tường mộ, ghế lớn đặt tại chính giữa, phía trước cái ghế như là bãi đồng nát chất thành một đống lớn đồ vật. Nàng đến gần lướt nhìn, nhìn thấy một ít pháp khí mà đạo dĩ dùng, còn có mấy cái hòm nạm đồng, nắp hòm mở ra, bên trong chồng chất thứ đồ giống như nguyên bảo* trong ti vi.
(*nguyên bảo là đĩnh vàng, đĩnh bạc thời xưa.)
Chỉ là nguyên bảo trong ti vi đều rất sáng, những nguyên bảo này chẳng những u ám không sáng mà còn lồi lõm, góc vểnh hai bên nhô lên không chút nào mượt mà, Lộ Vô Quy cảm thấy nguyên bảo bằng giấy còn có tạo hình hơn nó.
Về phần cái bát lớn có ba chân cao bằng nửa người như là cái lư hương trong miếu và lớn hơn cái nồi nấu nước nhà nàng một tẹo mặt trên hiện đầy gỉ xanh, tả tơi đến mức mấy người thu mua đồng nát cũng chẳng cần, còn có cả một ít lọ hoa, xem màu sắc này còn không đẹp bằng bình hoa vài chục đồng ở siêu thị.
Nàng nhìn lướt qua, liền chạy đến đài cao phía sau chiếc ghế, trên đài cao bày một cái quan tài lớn hơn gấp mấy lần quan tài bình thường. Nàng chạy vội tới dưới bậc thang đó, đột nhiên nhớ tới mấy thứ đồ bày trước cái ghế lớn phải chăng là đồ chôn theo người chết?
Trên đường Hoàng Tuyền đừng quay đầu lại, tuy nói nơi này vẫn chưa tới đường Hoàng Tuyền, nhưng nàng cũng không có thói quen tùy tiện quay đầu lại, lúc này "vùn vụt" vài bước giẫm lên bậc thang cao chín nấc, vung lên thước pháp liền đi đập quan tài, thước pháp giơ lên lại miễn cưỡng dừng lại giữa không trung.
Quan tài này đặt vô cùng cao, phía dưới có một bệ lớn đặt quan, bệ lớn này cao bằng ngực nàng, còn chế tạo từ đá ở trần gian. Nàng nhận ra loại đá này, cái này gọi là đá hoa cương, nhà Trang Phú Khánh chính là dùng nó để làm móng, rất kiên cố.