Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong bốn mùa, không có cái nóng gay gắt của mùa hạ, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, hoa lá thi nhau đâm chồi này nở, ngay cả những ngọn cỏ dưới chân nhìn cũng có sức sống hơn hơn bao giờ hết.
Gió thổi nhẹ làm những cánh hoa đào rơi loạn trong gió, bỗng có một thiếu niên trẻ tuổi, tóc cột lại gọn gàng bằng chiếc trâm ngọc, tay cầm thêm bình rượu, ngồi xuống giữa rừng hoa đào rót từng chén, y cất tiếng nói:
“Ta lại đến thăm các huynh đây.”
Trước mặt Mặc Thanh là sáu ngôi mộ nằm san sát nhau, bên trên đã bị phủ bởi một lớp cỏ xanh, nhưng ở một nơi có khung cảnh đẹp như vậy, trông cũng không đến nỗi quá thê lương.
“Cửu sư huynh thích nhất là uống rượu, hôm nay ta mang đến loại rượu mà huynh thích nhất, huynh nếm thử xem có ngon không?”
“Ta cũng đã đốt cho bát sư huynh rất nhiều ngân lượng, lần này không có sư đệ phiền phức là ta trộm của huynh nữa, huynh nhớ cầm đi mua thật nhiều đồ tốt nha.”
“Thập nhị sư huynh, hôm nay ta gặp một cô nương rất xinh đẹp, nếu như có huynh ở đó chắc là sẽ nhìn người ta không dứt mất, không biết ở dưới đó có cô nương cho huynh trêu ghẹo không.”
Mặc Thanh đi từng ngôi mộ, mỗi một nơi đều dừng lại rót rượu rồi kể những chuyện nhỏ nhặt, có khi là nhắc đến chuyện xưa hay là những chuyện y mới gặp phải.
Giống như các sư huynh của y vẫn có thể nghe thấy, kể đến những chuyện vui y cũng sẽ cong môi lên cười.
“Tử Lan...!ngươi còn trẻ như vậy đã phải ra đi rồi, thế gian này còn biết bao nhiêu điều tốt, sao không cố gượng thêm một chút ta dẫn ngươi đi du ngoạn.”
Trước bia mộ của thập cửu, Mặc Thanh dừng lại lâu hơn, y kìm được oán trách một câu.
Nếu như ngày đó không phải có thập cửu trợ giúp, có thể y đã không sống được đến thời khắc này, chỉ tiếc là y vẫn muộn, không thể cứu được hắn.
Mặc Thanh thở dài đứng dậy đi đến một ngôi mộ khác, y sờ nhẹ lên bia mộ nghẹn ngào nói:
“Ta thật vô dụng, đến hài cốt của của các sư huynh cũng không có cách nào tìm được, chỉ có thể lập một bài vị này.”
Mặc Thanh lần này ngồi hẳn xuống tựa lưng vào bia mộ.
“Sư huynh, dạo này ta sống rất tốt, chắc chắn sẽ không khiến huynh lo cho ta như ngày trước nữa, ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, huynh có vui không?”
Mặc Thanh vừa nói vừa cầm lấy miếng ngọc mà Doãn Tình tặng cho y ngày sinh thần, nhẹ nhàng vuốt v e.
“Mỗi lần nhớ đến huynh ta cũng chỉ có thể nhìn miếng ngọc này.”
“À đúng rồi...! Hôm nay Dư Phong nói bận một chút việc nên mới không cùng ta đến, sư huynh yên tâm, hắn đối với ta rất tốt nên không sợ ta bị bắt nạt đâu.”
Mặc Thanh vừa nhắc đến Dư Phong trên môi liền nở một nụ cười vui vẻ, so với những bông hoa đào nở rộ nơi đây còn có phần xinh đẹp hơn, y cứ nói một câu rồi một câu, đến khi mặt trời lên cao cũng không có ý định trở về.
Bỗng có một chiếc ô che đi ánh nắng hắt lên người, Mặc Thanh ngoảnh đầu lại nhìn nam nhân tươi cười nói: “Ngươi đến rồi.”
“Muốn về chưa?” Dư Phong dùng tay phủi nhẹ làm những cánh hoa đào vương trên tóc y đều rơi xuống.
Mặc Thanh gật gật đầu quay qua chào tạm biệt.
“Thôi không nói với huynh nữa.
Dư Phong đến đón ta rồi, lần sau ta lại đến thăm các huynh.” Mặc Thanh vừa định đứng dậy lại nhìn đến ngôi một còn lại, do dự một lúc cuối cùng vẫn đến rót lên đó một chén rượu, y khẽ cau mày nói: “Thật ra ta vẫn giận ngươi đấy, nhưng ai bảo ngươi là người sư huynh thích, ta miễn cưỡng kính ngươi một ly… mong rằng kiếp sau ngươi sống thật tốt.”
Làm xong hết mọi chuyên, Mặc Thanh đứng dậy phủi đi bụi bẩn trên người nhìn Dư Phong cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Dư Phong nhìn bia đá khắc ba chữ Lâm Du Nhiên ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó gật đầu nắm lấy tay Mặc Thanh, cẩn thận che đi ánh nắng ngày càng gay gắt, hắn nói: “Hoa đào lại nở rồi, năm nay có vẻ nhiều hơn năm ngoái, phía bên kia nở cả một rừng, đứng từ trên cao nhìn xuống trông đẹp