Dư Phong há hốc miệng nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt, hắn nghĩ do y uống nhiều rượu nên làm loạn nhưng khi nhìn kỹ vào đôi mắt của y, đôi mắt vẫn trong vắt như gương không một chút gợn sóng trông rất tỉnh táo, nào có giống người say.
Trong lúc Dư Phong còn đang ngơ ngác, Mặc Thanh đã cởi bỏ đai lưng của hắn xuống, nhìn thấy vạt áo của mình bị nới lỏng ra, Dư Phong hốt hoảng ngăn lại.
“Thanh Thanh mau đứng dậy…” Người hắn luôn cẩn thận nâng niu trên lòng bàn tay, nhìn thấy y bị thương một chút cũng thấy xót, bao bọc y như đóa hoa trắng thuần khiết, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng sợ làm y đau, sao có thể nhìn y làm ra những chuyện này.
Nhưng lời vừa nói ra nửa chừng đã bị chặn ngang, Dư Phong hít lấy một hơi, dưới thân lập tức tràn đến cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.
Mặc Thanh cách một lớp y phục li3m lên vật thể đã ngóc đầu dậy của hắn, chẳng mấy chốc lớp vải bên ngoài đều ướt đẫm, Dư Phong không kiềm chế được hừ lên một tiếng, tay vẫn đặt lên vai y muốn đẩy ra.
“Ngươi không cần làm vậy…”
Mặc Thanh không trả lời, y cầm lấy tay Dư Phong, dùng răng cắn lên lớp vải kéo nốt y phục vướng víu trên người hắn xuống.
Vật thể hung dữ của nam nhân như thoát khỏi trói buộc nảy ra, Mặc Thanh cũng không bị kích cỡ hơi lớn so với miệng dọa sợ lập tức ngậm lấy, kh0ái cảm đột nhiên tràn đến dưới thân làm Dư Phong khẽ run lên.
Mặc Thanh thử thăm dò một lúc dùng tay nắm chặt lấy dị vật, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu li3m láp xung quanh thân.
Trên đầu tính khí tiết ra một chút dịch thể lỏng đều bị Mặc Thanh nuốt trọn, khoang miệng ngậm lấy dị vật nóng bỏng, chỉ cần thấy Dư Phong có phản ứng y lại càng ra sức chiều chuộng.
Mặc Thanh chưa từng làm qua chuyện này nên động tác rất vụng về, cũng chỉ biết dùng lưỡi li3m qua li3m lại, thậm chí nuốt vào dị vật t0 lớn như vậy thật sự có một chút khó khăn.
Đột nhiên y mở rộng miệng thử đẩy cả căn vào, nhưng vừa nuốt được nửa chừng, cảm giác khó chịu trong cuống họng làm y phải vội vàng buông ra ho sặc sụa.
Dư Phong hoảng hốt vỗ lên lưng y.
“Được rồi, đừng làm nữa.”
Mặc Thanh lau đi vệt nước trên khóe môi, đôi mắt ướt át tủi thân nói: “Ta lần đầu có thể làm không tốt, huynh đừng có ghét bỏ ta mà…”
“Ta không có — ” Dư Phong nghẹn lời, không hiểu sao tự dưng y lại cố chấp như vậy, ngày hôm qua còn rất ngại ngùng, sao hôm nay đã như trở thành một người hoàn toàn khác.
“Chúng ta đã trở thành thân rồi, đây không phải là chuyện phu thê nên làm sao?” Mặc Thanh chớp chớp mắt nhìn hắn, y không dễ dàng bỏ cuộc vội ngồi dậy, thử ngậm dị vật t0 lớn kia vào lần nữa.
Lần này có vẻ dễ dàng hơn một chút, tuy vẫn khó chịu nhưng cũng không quá kinh ngạc như lúc đầu, Mặc Thanh nuốt được một nửa rồi dừng lại, bắt đầu nhả ra nuốt vào thực hiện động tác [email protected] hợp.
Tính khí được khoang miệng mềm mại hầu hạ khiến cả người Dư Phong như chìm vào trong kh0ái cảm, lý trí bắt đầu bị d*c vọng chi phối, hắn nhắm mắt lại phát ra những âm thanh trầm đục.
Lúc đầu còn sợ Mặc Thanh đau nhưng sức hút mãnh liệt như vậy sao hắn có thể kiềm chế nổi, Dư Phong theo bản năng mà dùng tay đỡ lấy gáy y ấn sâu vào.
Bàn tay lần qua từng sợi tóc mềm mại làm kim quan trên đầu y lỏng lẻo như muốn rơi xuống, động tác của Mặc Thanh thực sự rất vụng về, thỉnh thoảng hắn bị răng y cọ qua cọ lại làm cho phát đau nhưng không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Mặc Thanh liên tục hầu hạ hắn đến khi cổ họng cũng khô rát mới buông ra, y dùng tay nắm lấy tính khí ướt át giúp hắn phát ti3t.
“Ưm…” Dư Phong bỗng