Đến giờ này rồi mà Dư Phong vẫn còn ung dung, Mặc Thanh thấp thỏm không yên, y thật sự không chịu nổi cảm giác khó chịu này nữa, không muốn mình cứ ngồi yên đợi chết.
Mặc Thanh đột nhiên đứng bật dậy hét ầm lên. “Ta liều chết với ngươi!!!”
Dư Phong: “…”
Trong đêm tối không nhìn rõ nên Mặc Thanh vơ được thứ gì là đánh thứ đó. Dư Phong nghe âm thanh đấm đá trước mặt mà âm thầm nhíu mày, xem ra ngày đó y ra tay với hắn như vậy là quá nhẹ rồi.
Dư Phong bỏ lại tiếng gào thét đằng sau, đứng dậy tiến đến cạnh bàn thắp một ngọn nến cháy dở trên đó lên, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng chiếu khắp căn phòng. Có ánh sáng Mặc Thanh mới nhìn rõ thứ mình đang đánh, trong bóng tối không nhìn thấy thì không sao, giờ bình tĩnh lại Mặc Thanh mới hoảng sợ vội chạy ra núp sau lưng Dư Phong.
...Rốt cuộc là người này sợ ma hay là không sợ?
Thứ đó bị đánh đến mức nằm sấp xuống sàn mái tóc rối bù che kín khuôn mặt, gã không ngừng ôm lấy bụng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Mặc Thanh run giọng hỏi: “Đây… đây là thứ gì?”
“Hắn là người.” Dư Phong ngồi xuống gỡ mái tóc rối bù ra, kẻ kia đã bị đánh đến mức không còn sức phản kháng.
Mặc Thanh nghe thấy là người thì đã bớt hoảng sợ hơn, y tiến lên phía trước ngó một chút. Vừa nhìn thấy mặt kẻ kia vội thốt lên.
“Là ngươi?!”
Không ngờ rằng sẽ gặp lại người quen ở đây, mà cũng không tính là quen biết. Mặc Thanh cười khẩy, dù nhìn người trước mặt đã vô cùng thảm hại, lúc nãy bị y đánh một trận, trên miệng toàn là máu, nằm trên sàn không ngừng rên rỉ.
Mặc Thanh lại như không thấy dùng chân khẽ đạp lên người người nọ, khinh khỉnh nói:
“Tên đạo sĩ giả kia, tại sao ngươi lại ở đây?”
Không sai, kẻ này lại chính là tên giả mạo Dương Thanh Huyền mà họ mới gặp vài ngày trước đó.
“Nói mau, sao ngươi lại ở đây?” Thấy hắn không trả lời, Mặc Thanh lần nữa định động thủ.
Tên đạo sĩ kia hoảng sợ vội vàng ho lên khù khụ, khó nhọc nói: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Ngươi mà đánh nữa là chết người đó!”
Quả thật kẻ này đã bị Mặc Thanh đánh cho bị thương rất nặng, đến nói cũng khó khăn.
“Ngươi đi theo chúng ta?” Dư Phong ngăn Mặc Thanh lại, ngừng một lúc mới cất giọng nghi ngờ hỏi.
Nghe đến đây hai mắt Mặc Thanh cũng mở lớn, y kinh ngạc quay ra nhìn kẻ kia. Gã bị dọa đến độ hai vai co rúm lại, miễn cưỡng ngồi dậy lắp bắp: “Ta... ta đi theo các ngươi làm gì?”
“Tiếng bước chân lúc nãy ở ngoài kia là của ngươi?” Dư Phong không quan tâm tiếp tục chất vấn.
“Nói mau ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Mặc Thanh gằn giọng lại giơ chân lên đe dọa. “Ngươi không nói, hôm nay đừng hòng nguyên vẹn rời khỏi đây!”
“Ta nói, ta nói. Đừng có đánh nữa!” Kẻ kia hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy. Gã dừng một lúc, đưa tay lên lau đi vệt máu trên mặt, nhìn Mặc Thanh bằng con mắt đáng sợ rồi mới cúi gằm mặt xuống, ngập ngừng nói:
“Ta… ta quả thật là đi theo hai ngươi.” Như sợ bị Mặc Thanh đánh hắn lập tức nói thêm vào. “Nhưng mà từ đầu đến cuối ta chưa kịp làm gì các ngươi mà, đừng đánh ta nữa…”
Mặc Thanh gằn giọng hỏi: “Tại sao lại đi theo chúng ta?”
“Ta… ta…” Kẻ kia lắp bắp, nhìn thấy cái trừng mắt của Mặc Thanh mới vội vã nói: “Tại các ngươi phá chuyện tốt của ta nên ta mới bám theo, tính hù dọa hai người một chút... nên mới theo đến đây.”
“Hóa ra tiếng bước chân lúc nãy thực sự là của ngươi?!” Nghĩ đến chuyện lúc nãy mình bị dọa cho mất vía, hóa ra lại chính là do tên này giả ma giả quỷ. Mặc Thanh đen mặt nhìn gã bằng ánh mắt chán ghét.
Y lại quay sang Dư Phong mỉa mai. “Ta còn tưởng ngươi tài giỏi thế nào hóa ra cũng bị tên