Mặc Thanh không biết họ đã động phải thứ gì mà lợi hại như vậy, trong căn phòng chật hẹp liên tiếp vang lên tiếng đồ rơi xuống. Tên đạo sĩ kia can đảm hơn một chút cố hé mắt ra nhìn, gã thử gỡ tay Mặc Thanh ra nhưng không thành, bèn cố ý lên tiếng hỏi:
“Ngươi… ngươi không ra giúp bằng hữu của ngươi à?”
“Ta không ra giúp mới là tốt cho hắn.” Mặc Thanh nói nhưng mắt vẫn không dám liếc về phía bên kia một khắc nào.
Nghe vậy tên kia đen mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Dư Phong khá là chật vật, thứ này rất kỳ quái nhìn như vậy nhưng mà thân cứng như sắt, hắn đánh đến tứ chi mỏi nhừ mà nó vẫn không một chút thương tổn. Kiếm gỗ là vũ khí dùng để tiêu diệt ma quỷ, đáng nhẽ dùng nó có thể dễ dàng chém mọi loại yêu ma, thế nhưng với thứ này chỉ có thể để lại trên người nó một chút thương tích nhẹ.
Dư Phong trán đổ đầy mồ hôi, nghĩ cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách liền nói với ra đằng sau.
“Mặc Thanh ném cho ta bùa trấn yêu!”
Mặc Thanh giật mình không nghĩ mình sẽ bị hắn gọi, y hơi hé mắt ra nhìn rồi đẩy đẩy người bên cạnh.
“Này… ngươi ném bùa cho hắn đi.”
“Sao… sao ngươi không làm?” Tên đạo sĩ kia lắp bắp nói.
“Ta không dám ra đó.”
“Ngươi nghĩ ta thì dám à?!”
Dư Phong khó khăn chống đỡ một chiêu từ cái xác khô, từ khi nó tỉnh dậy thì liên tục phát ra những tiếng gầm gừ như thú dữ. Dư Phong nâng kiếm lên chắn trước mặt rồi lớn tiếng thúc giục:
“Các ngươi còn lảm nhảm ở đó làm gì vậy, mau đưa bùa cho ta!”
Mặc Thanh bèn đẩy tên đạo trưởng kia về phía trước, gằn giọng nói: “Ngươi mau đưa bùa cho hắn, nếu không lát ta đánh ngươi tiếp!”
Đạo trưởng kia tái mặt, bị Mặc Thanh đe dọa nên miễn cưỡng lôi bùa trong người ra tiến lên vài bước, gã kêu lên một tiếng bắt lấy rồi ném bùa lên không trung. Dư Phong thuận thế với lấy một lá bùa, cầm nó trong tay rồi xoay người đè thứ kia xuống, dính lá bùa lên giữa trán. Thứ kia lập tức bất động.
Dư Phong thấy xác khô đã nằm im mới bò từ trên người nó xuống, hai người đằng sau cũng thở nhẹ ra một hơi, hai chân mềm nhũn ngồi gục xuống.
“Ngươi… lần sau ngươi xử lý nhanh hơn một chút được không? Sợ chết ta rồi!” Mặc Thanh vỗ vỗ ngực giọng nói vẫn xen lẫn vài phần hoảng sợ.
“Lần sau ta cho thứ này cắn chết ngươi!” Dư Phong gằn giọng tức tối. Đã ở yên không giúp còn đòi hỏi, ở đâu ra cái lý này cơ chứ!
Đột nhiên tên đạo sĩ kia lại trợn trừng mắt, gã run run đưa tay chỉ ra sau lưng Dư Phong, môi lắp bắp nói không thành lời. Mặc Thanh vốn muốn mắng gã, nhưng nhìn theo hướng chỉ, y cũng lập tức run rẩy.
Thứ lúc nãy Dư Phong vừa trấn áp đã đứng dậy từ lúc nào!
“Aaaaaa!”
Mặc Thanh hoảng sợ hét ầm lên. Dư Phong theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm phía sau liền nghiêng người tránh né, nào ngờ thứ đó nhào thẳng về phía hai người kia. Mặc Thanh vừa hét vừa chạy bay ra đằng sau, tên đạo sĩ kia cũng chạy nhanh không kém, cả hai mỗi người một bên giữ chặt lấy tay Dư Phong.
Thứ kia vồ hụt liền lồm cồm bò dậy, thân hình của nó cứng ngắc, hai tay khua loạn xạ tìm kiếm.
Mặc Thanh sợ đến mức giọng lạc cả đi, ôm chặt lấy tay Dư Phong thúc giục:
“Dư Phong… ngươi mau làm gì đi chứ!”
“Nó… nó đang tiến về phía bên này kìa!” Tên đạo sĩ kia cũng lắp bắp hùa theo.
Dư Phong thử giật tay ra nhưng bị hai người ghì rất chặt, hắn tức giận lớn tiếng:
“Con mẹ nó, hai kẻ các ngươi giữ chặt tay ta thế này thì ta tiêu diệt nó kiểu gì? Buông ra!”
Thứ kia hình như có thể nghe được âm thanh, thấy tiếng ồn ào nó lập tức lao về phía bên này. Lần này chẳng cần Dư Phong nói, hai kẻ nhát gan nhanh chóng buông tay hắn ra lùi về sau. Dư Phong dễ dàng cúi người xuống tránh chiêu của nó, một tay chế ngự thứ đó lại, một tay nhặt một lá bùa dưới đất lên.
Dư Phong vốn định thử cách cũ