Vốn dĩ còn đang suy nghĩ mê man, một câu nói của Dư Phong như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu. Đến tận lúc ra đến sảnh chính Mặc Thanh vẫn còn đùng đùng tức giận, liên tục ném ánh mắt chứa tia lửa về phía hắn.
Thì ra Dư Phong nghĩ y vô dụng như thế? Không làm được việc gì, lúc nào cũng chỉ biết khua tay đánh người.
Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn bã. Mặc Thanh đá mạnh vào bàn trút giận. Cho dù là từ lúc quen biết đến giờ y đánh nhầm cũng hơi nhiều thật, nhưng hắn cũng không nên nghĩ y sẽ làm loạn chứ!
Trời gần tối, Lâm Du Nhiên đi ra ngoài cả ngày cuối cùng cũng mò về. Vừa bước vào hắn đã đến bên cạnh Dư Phong thì thầm to nhỏ gì đó. Dư Phong nghe xong chỉ hơi nhíu mày lại, cũng không phản ứng gì nhiều thỉnh thoảng gật nhẹ đầu.
Yêu cầu của Lâm Ly là không muốn ai chứng kiến, vậy nên không có thêm người nào. Ngoài hai huynh đệ Hứa gia, Dư Phong và Lâm Du Nhiên, hạ nhân cũng được cho lui ra ngoài hết.
Mặc Thanh và Lâm Ly đứng đối diện nhau, cả hai đều khoác trên mình hỷ phục, trông quả thật rất xứng đôi vừa lứa. Lâm Ly nở nụ cười tươi tắn, trái ngược với Mặc Thanh mặt lạnh như than. Dù sao cũng đâu phải là thành thân thật, bảo y làm sao vui nổi.
Lâm Ly tạm thời được cởi trói. Nàng ta đưa tay lên che miệng khúc khích cười.
“Tiểu bảo bối~ Ngươi đừng có căng thẳng như vậy được không? Cười một cái cho ta xem nào.”
Mặc Thanh nhăn mặt lại khó chịu lười trả lời, phản ứng của y ngược lại càng làm Lâm Ly thích thú hơn.
“Còn biết tức giận nữa, thật là đáng yêu quá đi mà!” Lâm Ly đột nhiên ngừng cười, tiến lại gần Mặc Thanh kéo nhẹ lấy vạt áo y, xụ mặt xuống nói. “Nhưng mà chúng ta sắp trở thành phu thê đó. Đừng có lạnh lùng như vậy.”
Mặc Thanh vẫn giữ im lặng, bị nàng ta trêu đùa như vậy sắc mặt càng kém hơn, y né người tránh sang một bên.
Lâm Ly cười nhạt nhìn bầu trời càng ngày càng tối. Nàng ta cũng không có hứng thú trêu đùa nữa, lạnh lùng nói: “Giờ lành đã đến rồi, bắt đầu đi.”
Muốn bắt đầu thì cũng phải có người cử hành hôn lễ. Dư Phong và Lâm Du Nhiên dĩ nhiên sẽ không động tay, Hứa Vinh thì càng không muốn nhìn người mình yêu bái đường với người khác. Vậy nên trọng trách cao cả này đều nhường lại cho Hứa Nhan, ca ca của Hứa Vinh.
Dù sao chỉ là một người đã chết, Hứa Nhan không muốn dông dài, vừa đứng ra đã hô lớn:
“Nhất bái thiên địa!”
Mặc Thanh và Lâm Ly đứng song song với nhau, Hứa Nhan vừa dứt lời cả hai khẽ cúi đầu xuống bái một lạy. Lâm Ly nhân lúc không ai để ý nói nhỏ với Mặc Thanh: “Bảo bối ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Mặc Thanh nhíu mày, cảm thấy hơi phiền phức im lặng không trả lời. Y chỉ mong nhanh nhanh bái xong ba lạy rồi kết thúc.
“Nhị bái cao đường!”
Tiếng Hứa nhan lần nữa hô lên. Cả hai cùng xoay người lại bái thêm một lạy. Lâm Ly vẫn không buông tha tiếp tục nói:
“Thật ra được thành thân như này ta rất vui. Hơn nữa ngươi đáng yêu như vậy, ta thực sự rất hài lòng.”
“Phu thê giao bái!”
Hai người đứng đối diện nhau. Lần này Lâm Ly không vội cúi đầu xuống, nàng ta nở ra một nụ cười nhạt.
“Nhưng mà...”
Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo làm Mặc Thanh bất an ngẩng đầu lên. Đôi mắt Lâm Ly chằm chằm nhìn y cười quỷ dị.
“Nhưng mà tiễn ngươi theo cùng không phải là càng vui hơn sao?!”
Mặc Thanh giật mình vội lùi lại, nhưng Lâm Ly ra tay rất nhanh, chẳng mấy chốc Mặc Thanh đã bị đôi tay sắc nhọn của nàng ta vồ lấy. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khi bình tĩnh lại Mặc Thanh đã bị nàng ta siết chặt cổ. Lâm Ly dùng tay vuốt nhẹ lên má khiến cả người Mặc Thanh run lên, từ đầu đến cuối y không kịp nói một lời. Đôi mắt nàng ta hiện rõ lên vẻ độc ác.
“Đằng nào cũng phải chết, ta kéo theo vài người chết cùng thì có làm sao?! Thân xác này ta muốn! Đạo trưởng này ta cũng muốn!”
Những người còn lại đều lo lắng nhào lên phía trước. Nhìn bàn tay ghim trên cổ Mặc Thanh, Dư Phong sốt ruột thì sốt ruột nhưng vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn đứng đó nhìn Lâm Ly lạnh lùng nói:
“Vân Ly ngươi đã chết, tướng công của ngươi cũng đã chết từ lâu. Ta biết ngươi oan khuất, nhưng chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi. Hiện tại có giết thêm nhiều người nữa cũng đâu thay đổi được gì?”
Nghe đến cái tên này, cả người Lâm Ly khẽ run lên. Nàng ta nhíu mày vội vàng hỏi lại: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Ngươi tên là Vân Ly, tướng công của ngươi tên là Duật Lâm. Ngươi từng nói, trên người ngươi có một miếng ngọc bội khắc hai chữ ‘Lâm Ly’ chính là do hai cái tên này ghép thành.” Dư Phong nói.
“Ngươi… Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?!”
Như nhớ ra gì đó