Vì câu nói kia mà trong suốt thời gian dài Dư Phong không ngừng suy nghĩ. Vân Ly nói có kẻ đang nhằm vào ba người, nhưng cụ thể là đang nhằm vào ai?
Lâm Du Nhiên hay đi lừa người, tuy quan hệ hơi rắc rối, gây thù chuốc oán cũng nhiều nhưng không đến mức chọc vào một kẻ lợi hại như vậy. Còn có thể điều khiển được cả Hắc Linh Phù.
Dư Phong vừa nghĩ vừa nhìn sang bộ dạng vô tâm vô phế của Mặc Thanh, y còn đang cười đùa quên trời quên đất cùng với Lâm Du Nhiên . Mặc Thanh quanh năm ở trên núi không tiếp xúc với nhiều người, còn là đệ tử tông môn, càng không thể nào là y. Nếu có người muốn gây chuyện thì khả năng cao nhất chính là nhằm vào hắn.
Dư Phong nhíu mày nhiều đến mức ấn đường mơ hồ nhìn thấy vết nhăn. Hắn cũng đâu có thâm thù đại hận gì với ai, có chăng cùng lắm là vài yêu ma không đáng nhắc đến. Không lẽ nhằm vào hắn thật? Dư Phong bực bội thở dài, càng nghĩ lại càng như rơi vào bế tắc.
Nhìn thấy Dư Phong cả ngày trầm tư như người mất hồn. Mặc Thanh không đành lòng, chạy về phía hắn trêu chọc. “Lại đang nghĩ đến lời Vân Ly nói à? Thì ra ngươi cũng chỉ có vậy, một câu nói thôi đã bị dọa sợ đến mất hồn mất vía.”
“Ta sợ đến mất hồn mất vía?” Dư Phong bật cười, cảm thấy như nghe chuyện khôi hài lập tức hỏi lại.
“Không phải thì được rồi.” Mặc Thanh nói: “Nếu đã không sợ còn lo nhiều như vậy là làm gì? Hơn nữa ngươi cũng đâu đến nỗi. Dù có đối đầu với kẻ đó thật, chẳng lẽ lại không có nổi một phần thắng?”
Mặc Thanh nói như vậy là đang ngầm khen hắn?
Dư Phong trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Giờ kẻ thần bí nào đó cũng bị ném thẳng sang một bên, khóe môi cong lên cười tươi. “Hôm nay Thanh Thanh lại khen ta cơ đấy.”
“Dù sao thì ngươi giỏi hơn ta cũng là sự thật.”
Mặc Thanh hào phóng khen ngợi hắn một câu xong liền chạy đi. Dư Phong nhìn theo bóng dáng thiếu niên, ánh mắt dịu dàng khác hẳn ban nãy.
Trên đời này chắc cũng chỉ có mỗi y mới vô lo vô nghĩ, không sợ trời sợ đất như vậy.
Ba người lại tiếp tục khởi hành lên đường. Yêu ma không tụ tập một chỗ, họ không thể lúc nào cũng ở yên một nơi. Mặc Thanh cũng không biết bản thân mình đã đi cách Sương Phong bao xa, đợi đến ngày trở về hẳn là tìm đường sẽ không dễ dàng gì. Nhưng mà ngày đó chắc còn xa lắm.
Lâm Du Nhiên thấy Mặc Thanh chạy đi xa mới dám lại gần Dư Phong. Họ đang ngồi trên một phiến đá nghỉ ngơi, có thể Mặc Thanh đã chạy đi tìm lấy nước gì đó. Lâm Du Nhiên quan sát Dư Phong, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Mặc Thanh đi đã khuất từ lâu mà Dư Phong vẫn còn ngồi đó thẫn thờ nhìn theo, trong mắt còn vương đậm tình nồng ý mật.
Tuy Lâm Du Nhiên còn ít tuổi nhưng cũng không phải là mù. Không phải hắn để ý mà là Dư Phong biểu hiện quá rõ.
Lâm Du Nhiên do dự một lúc, cuối cùng dùng hết can đảm ngập ngừng nói:
“Dư Phong. Ta hỏi huynh một chuyện được không?”
Dư Phong vẫn nhìn về hướng Mặc Thanh, hắn như là muốn xuyên qua từng tán cây để tìm kiếm hình bóng y. Nghe Lâm Du Nhiên nói cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời:
“Nói đi.”
Lâm Du Nhiên không biết có nên nói ra hay không. Hắn cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói dè dặt của vang lên.
“Huynh... huynh... thích Mặc Thanh hả?”
“Ừ...” Dư Phong không để ý lắm, trả lời rồi mới thấy có gì đó không đúng. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Du Nhiên cao giọng hỏi lại: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Huynh thích Mặc Thanh.” Lần này Lâm Du Nhiên không hỏi mà chắc nịch nói.
“Ngươi vừa nói ta thích Mặc Thanh???” Dư Phong hoảng hốt, không tin vào tai mình lặp lại lần nữa.
Lâm Du Nhiên nghiêm túc gật đầu.
Dư Phong chính thức bị Lâm Du Nhiên dọa sợ bất động thanh sắc. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Lâm Du Nhiên nghĩ hắn kích động quá ngu người luôn rồi thì mới nghe thấy tiếng cười nhạt.
Dư Phong khóe môi khẽ nhếch lên, nghĩ gì đó lại bật cười thành tiếng, vỗ mạnh một cái lên đầu Lâm Du Nhiên quát:
“Ngươi bị điên