Mặc Thanh ủ rũ trở về, nửa đường y phát hiện cái kẻ quái thai kia luôn đi theo mình. Đoạn đầu thì không sao vì nghĩa địa này chỉ có duy nhất một con đường đi xuống, nhưng đến tận dưới trấn mà hắn vẫn đi theo là thế quái nào?! Mặc Thanh mím môi bước chân trở nên dồn dập hơn, chẳng lẽ kẻ kia nhất quyết tìm y tính sổ?
Đi được một đoạn Mặc Thanh lại quay ra đằng sau nhìn, mãi đến khi nghĩ đã cắt đuôi được hắn, y mới thong thả đi chậm dần. Nhưng tận khi đến nhà trưởng thôn, Mặc Thanh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã có một giọng nói mang theo ý cười vang lên sau lưng.
“Tiểu đạo trưởng! Thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc Thanh giật mình quay phắt lại, hiện tại trời đã sáng có thể nhìn rõ gương mặt của kẻ kia. Không nhìn thì thôi chứ vừa thấy chỉ có thể nhíu mày ghê tởm. Cả người hắn bám toàn đất đen khô cứng, tóc rối bù xù, đã vậy còn bốc ra một mùi hôi thối, nhìn không khác gì mới đội mồ sống dậy.
Mặc Thanh đứng lùi lại vài bước, đưa tay lên khịt khịt mũi khó chịu nói: “Ngươi còn đi theo ta nữa đừng trách ta lại ra tay đánh ngươi!”
“Ta đi theo ngươi lúc nào?” Người kia bật cười.
“Suốt đoạn đường nhiều ngã rẽ như vậy, ngươi có thể đi bất cứ đường nào khác mà, sao phải đi theo đến tận đây?” Mặc Thanh chỉ ra căn nhà đang ở đằng sau lưng, nhướn mày nói đùa.
“Đừng nói với ta ngươi cũng ở nơi này?”
Nam nhân sờ lên sống mũi cười. “Tuy nhìn ngươi hơi ngốc nhưng khả năng suy đoán cũng không tệ, không sai ta sống ở đây.”
“Ngươi…” Mặc Thanh bị nói cho là 'ngốc' tức giận hai má đỏ ửng lên, môi mím lại.
Hai người khá lớn tiếng nên làm kinh động đến người khác, lời mắng chửi đến bên môi chưa kịp nói trưởng thôn đã bước ra. Mặc Thanh đành ngậm ngùi ngậm miệng lại. Vừa ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của như quỷ của người đứng cạnh Mặc Thanh, trưởng thôn cũng giật mình kêu lên một tiếng ôm lấy ngực.
Nam nhân kia: “…..”
Mặc Thanh hất cằm lên đắc ý như muốn nói: Ngươi nhìn đi, với bộ dạng này của ngươi ai nhìn thấy chẳng nghĩ ngươi là quỷ.
Nam nhân kia hiểu ý của y sắc mặt càng khó coi.
Trưởng thôn run run đứng lại gần Mặc Thanh nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu đạo trưởng vị này là…?”
Mặc Thanh còn chưa biết nên trả lời thế nào, nam nhân đã tiến lên nói trước.
“Trưởng thôn là ta.”
Trưởng thôn nheo mắt, một lát sau vội thốt lên:
“Dư công tử?! Sao ngươi lại thành bộ dạng này?”
Ngay cả Mặc Thanh cũng nghi ngờ quay ra nhìn, chẳng lẽ tên này nói thật, hắn thực sự sống ở đây?
Dư Phong cúi đầu xuống ho khan, như có như không nhìn sang Mặc Thanh thở dài nói: “Chuyện kể ra dài lắm, giờ ta phải về phòng tắm rửa qua một chút.”
“Ôi là lão già ta vô ý.” Trưởng thôn vỗ lên đầu mình một cái. “Hai vị vất vả cả đêm cứ nghỉ ngơi trước đi. Đến bữa trưa sẽ cho người gọi hai vị dậy chúng ta cùng bàn chuyện… Mời hai vị.”
Mặc Thanh cảm ơn trưởng thôn, lạnh lùng lướt qua người kia đi nhanh về phòng. Dư Phong ở đằng sau nhìn theo bóng dáng Mặc Thanh hồi lâu rồi vuốt cằm.
“Nhìn còn trẻ mà sao khó tính vậy...”
Việc đầu tiên Dư Phong sau khi về phòng là tắm rửa sạch sẽ. Đã rất lâu rồi hắn không để mình rơi vào bộ dạng thảm hại này, cũng không trách ai được là do hắn quá bất cẩn. Dư Phong sau khi tắm qua vài nước mới vớt vát được vẻ mặt ban đầu, hắn lấy một cái khăn khô lau qua mặt, rồi vơ bừa lấy bộ quần áo đơn giản trên bàn.
Đột nhiên lại nhớ đến vẻ mặt của tiểu đạo sĩ kia, hắn suy nghĩ lại cầm lấy một bộ nhìn lành lặn hơn bên cạnh. Dư Phong khẽ cử động, bên vai lập tức truyền lại cơn đau nhức, hắn khổ sở lắc đầu cười.
"Ra tay… cũng khá tàn nhẫn."
***
Giữa trưa Dư Phong bước khỏi cửa thì bắt gặp Mặc Thanh đang thất thần đứng giữa sân. Hai người được sắp xếp trong gian phòng dành riêng cho khách, chạm mặt nhau cũng không có gì là lạ.
Dư Phong lặng lẽ tiến lại gần, hắng