Nữ nhân trẻ tuổi đang chìm trong giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy chân mình lạnh lạnh như có thứ gì đó đang chạm lên. Nàng hơi khó chịu cựa mình nhưng cảm giác đó vẫn không ngừng, nửa bàn chân lộ ra ngoài, thứ ươn ướt đó vẫn nhẹ nhàng chạm lên. Nữ nhân giọng mơ màng ngủ khẽ càu nhàu.
“Tiểu Cẩu ngoan nào ra ngoài đi...”
Nàng thu chân của mình lại, yên tĩnh cố ngủ lần nữa nhưng khi gần thiếp đi, thứ đó lại lần nữa xuất hiện. Nữ nhân thực sự khó chịu mở mắt ra, ngồi dậy lớn tiếng quát:
“Ta đã nói ra ngoài...”
Lời nói đến cửa miệng lập tức nghẹn lại, nàng cứ nghĩ là do con chó mình nuôi chạy vào phòng chơi đùa.
Nhưng không.
Dưới chân nàng không phải là con vật dễ thương, lông vàng mềm mại như suy nghĩ mà thay vào đó là hình hài một đứa trẻ tầm ba tuổi, cả người đẫm máu như mới chui từ trong bụng ra chằm chằm nhìn nàng!
Nó phát hiện nữ nhân đã tỉnh thu đôi tay đang trên đùa trên chân nàng lại, khuôn mặt non nớt khẽ lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó lại trầm xuống nhỏ giọng buồn bã.
“Con đã đến rồi... sao nương lại đuổi con đi?”
Nữ nhân hoảng sợ trừng lớn mắt, nàng muốn hét nhưng cổ họng nghẹn lại không thể cất nên lời. Đứa bé đó không buông tha, đưa đôi tay nhỏ nhắn đẫm máu của mình chạm lên chăn bò lên người, lặp lại lần nữa.
“Con đang hỏi người đấy... sao nương lại đuổi con đi?”
***
Thiên Châu là một đại lục rất tươi đẹp, nó được ghép lại từ sáu hòn đảo rộng lớn. Nơi mà Mặc Thanh đang đứng là Vô Hoa, nơi này vẫn chưa cách quá xa phái Sương Phong, cảnh vật cũng đã thay đổi khá nhiều.
Nếu gần Sương Phong là rừng núi phong thủy hữu tình, thì nơi đây đã thay thế bằng phố xá yên bình hơn hẳn. Mặc Thanh đi nhiều ngày đường mệt mỏi tìm bừa một quán trọ nghỉ ngơi, tiếc là trấn này khá hoang vắng chỉ có duy nhất một quán trọ.
Mặc Thanh không quen biết ai, càng không biết mình sẽ đi đâu về đâu nên chỉ chọn đường dễ đi nhất. Sau đó hỏi người dân xung quanh có yêu ma quỷ quái nào làm loạn không thì diệt trừ. Những ngày qua chỉ đi đường núi hoang vắng cũng không gặp thứ gì, nhưng tiền trong túi càng ngày càng hao đi nên y cũng không dám chậm trễ.
Ngay sáng hôm sau Mặc Thanh đã thức dậy thật sớm, định ra ngoài hỏi những người quanh đây một vòng thử. Vừa bước xuống cầu thang đã bị một thân hình chặn lại làm cho giật mình suýt ngã.
Dư Phong một thân y phục đen tóc buộc cao, một mảnh dây từ trên tóc rũ xuống. Hắn cố tình tựa vào cầu thang cúi đầu, cầm một sợi chỉ đỏ đùa nghịch trong tay.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình Dư Phong ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên mang theo ý cười nhìn Mặc Thanh nói: “Tiểu đạo trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Mặc Thanh vốn định bỏ qua hắn nhưng lối đi chỉ có một, huống chi đã bị phát hiện cũng không thể cứ vậy mà bỏ đi. Y khó chịu nhìn hắn hỏi: “Ngươi có ý gì đây?”
“Ta nào dám có ý gì, chỉ là trùng hợp gặp đạo trưởng ở đây nên tiện thể đến chào hỏi thôi.”
Mặc Thanh khoanh hai tay trước ngực nói: “Thiên Châu này rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu đường đi tại sao đúng lúc như vậy. Thực sự chỉ là trùng hợp?”
“Tiểu đạo trưởng này, ngươi đừng nói khó nghe như thế chứ.”
Dư Phong đứng thẳng người dậy tiến lại gần, nhưng Mặc Thanh nhanh hơn lùi về sau một bước đề phòng nhìn hắn. Dư Phong bất đắc dĩ đứng khựng lại tỏ vẻ đau khổ. “Là ngươi đánh ta, hại ta bị thương, lúc ta chiến đấu với mị quỷ còn bỏ đi… ngươi xem.”
Dư Phong chìa bàn tay vẫn còn vết thâm tím của mình ra suýt xoa nói: “Nếu lúc đó ngươi giúp ta thì cũng không ra nông nỗi này.”
Trong lòng Mặc Thanh âm thầm nói ngàn vạn chữ đáng đời. Nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra nhiều cảm xúc, lạnh lùng nói: “Cho nên?”
“Đền tiền cho ta.”
“Ta không có tiền.”
“Vậy ngươi cũng phải làm gì để chịu trách nhiệm với ta đi chứ?”
“Ta đã làm gì ngươi mà ngươi bắt ta chịu trách nhiệm?!”
“Ngươi nửa đêm nửa hôm dùng vũ lực với ta, sau đó xách dép