Hai người tiến vào trong nghĩa địa đã là nửa đêm, nơi này vẫn âm u không kém hôm qua là mấy, nhất là khi biết trong này còn tồn tại một mị quỷ rất lợi hại. Mặc Thanh dù không thích vẫn phải đi gần lại nép sau lưng hắn. Dư Phong cũng không vì điều này mà khó chịu, hắn từ tốn nói:
“Hôm trước ta giao đấu với mị quỷ khiến nó bị thương không nhẹ, giờ có xuất hiện cũng không đáng ngại đâu.”
Mặc Thanh phải cố gắng lắm mới không ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Dù là vậy đi chăng nữa thì y cũng không có khả năng đánh lại. Nhỡ đâu mị quỷ đó đột nhiên nhào ra rồi bắt lấy y đi thì sao?
Mọi lần đi với sư huynh toàn được sư huynh che chở, còn chẳng phải nhìn đến mấy thứ ghê tởm này một chút nào. Giờ đột nhiên bắt y phải thích ứng ngay làm sao mà kịp?
“Điểm yếu của mị quỷ chính là đôi mắt, lát nữa ngươi phụ ta nhằm lúc sơ hở đâm thẳng vào mắt nó, được không?”
“Hả?” Mặc Thanh hơi giật mình ngước lên nhìn hắn.
“Đừng nói với ta có chuyện này ngươi cũng không làm được?!”
“Dĩ nhiên là ta làm được rồi!” Mặc Thanh vội vàng nói lớn. Sao y có thể để tên đáng ghét này coi thường mình chứ. Mặc Thanh vội ra oai đứng thẳng người, hơi hất cằm lên.
“Mị quỷ gì đó thôi mà, nói đi ở đâu ta lập tức băm vằm nó ra!”
Dư Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Mặc Thanh, sau đó đôi mắt hơi trầm xuống hạ giọng nói: “Mị quỷ... không phải đang ở đằng sau ngươi sao?”
Mặc Thanh đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, y nuốt khan một ngụm gượng cười.
“Ngươi... ngươi đừng có lừa ta. Mấy trò này không thể gạt được ta đâu!”
“Ta lừa ngươi làm gì... Ngươi quay lại nhìn thử đi. Mị quỷ hai mắt đỏ ngầu, cao hơn ngươi một cái đầu, tóc xõa ngang vai, trên người còn mặc áo tang...”
“Ngươi im miệng!” Mặc Thanh cả người run lên, y muốn bịt tai lại không dám tưởng tượng nhưng Dư Phong vẫn không chịu ngừng.
“Nó đang đưa tay ra muốn bóp lấy cổ ngươi kìa... Cẩn thận!”
Đột nhiên Dư Phong kéo người Mặc Thanh lại phía mình, sau đó là một đôi tay trắng bệch lao đến. Dư Phong vội vàng dùng kiếm lên đỡ, kéo Mặc Thanh lùi lại một đoạn.
Không phải hắn nhanh tay chỉ sợ Mặc Thanh đã bị bóp chết rồi!
Mặc Thanh không thể ngờ mình lại suýt nữa rơi vào tay quỷ như vậy, y mở lớn mắt hoảng hốt nhìn thứ trước mặt. Đúng là mị quỷ lại không khác gì Dư Phong tả, nhưng khi nhìn tận mắt thì thực sự khó coi hơn rất nhiều.
Như là cái áo tang kia đã mất hoàn toàn màu trắng mà thay vào đó là những vết ố vàng khó coi, gương mặt trắng toát càng làm đôi mắt đỏ rực thêm nổi bật. Mặc Thanh phải gắng sức lắm mới có thể đứng vững, y run giọng lắp bắp nói:
“Nó... nó... ở đằng sau ta thật sao? Sao ngươi không nói sớm?!”
“Ta nói rồi mà là ngươi không tin đó chứ!”
Mặc Thanh: “...”
Mị quỷ đánh lén không thành cực kì tức giận, gã nhìn qua Mặc Thanh rồi ánh mắt dừng lại trên người Dư Phong cất giọng căm ghét.
“Lại là tên đạo sĩ thối ngươi, vậy mà vẫn không chết?”
Dư Phong buông tay Mặc Thanh ra, y lập tức ngoan ngoãn lùi lại đằng sau đứng yên một chỗ. Dư Phong không có một chút gì gọi là hoảng sợ khi đối đầu với quỷ, hắn ung dung nói:
“Ngươi còn chưa chết sao ta dễ dàng đi như vậy, à còn nữa đã nói rồi ta không phải đạo sĩ. Ta chỉ là kẻ lang thang phiêu bạt, rảnh rỗi không có gì làm mới đi diệt trừ đám yêu ma các ngươi thôi.”
Mị quỷ không muốn đôi co lập tức lao về phía hai người, Dư Phong vội đẩy Mặc Thanh sang một bên rút kiếm ra đấu tay đôi. Quỷ cũng như con người có hình hài cụ thể, nó chỉ khác ở chỗ là hành tung không xác định, có thể tùy ý biến hóa muôn dạng.