Không biết từ bao giờ giữa hai người lại trở nên xa lạ như vậy, vô tình tạo nên khoảng cách không thể cứu vãn.
Dư Phong cố gắng không để khoảng cách này ngày càng xa, nhưng càng cố càng phản tác dụng, câu nói lần trước của hắn đã vô tình khiến cả hai không thể đối diện với nhau được nữa, dù hàng ngày nhìn thấy mặt nhưng chẳng ai nói một lời.
Dư Phong thực sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng buông tay Mặc Thanh là điều hắn không thể làm được.
Tình cảm thật sự rất đáng sợ, khiến con người ta thay đổi một cách hoàn toàn khác.
Nếu là trước kia, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn sẽ yêu ai đó nhiều đến vậy, thậm chí chưa từng nghĩ đến sẽ vì ai đó mà hạ mình.
Nhưng hiện tại chỉ cần giữ Mặc Thanh bên cạnh, hắn sẵn sàng bỏ đi những quy tắc vốn có.
Dư Phong mệt mỏi nhắm chặt mắt, đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng mở cửa hắn mới dần nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo thiếu niên vừa bước vào, trên người y còn vương chút hơi sương.
Dư Phong hạ giọng nói: “Mặc Thanh chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Mặc Thanh đi vào hờ hững đáp: “Ta không có gì để nói cả.”
Dư Phong vội nắm chặt lấy tay Mặc Thanh, y không thoát được nhíu mày nhìn hắn.
Dư Phong hỏi: “Hiện tại ngay cả nói chuyện với ta cũng khiến ngươi khó chịu như vậy?”
“Nếu ngươi nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi.” Mặc Thanh lảng tránh không nhìn thẳng vào mặt hắn.
Vốn dĩ Dư Phong mong muốn hai người có thể ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau, nhưng xem ra không phải hắn muốn người khác cũng muốn.
Dư Phong rũ mắt xuống, buông tay Mặc Thanh ra hỏi: “Chỉ vì câu nói lần trước của ta khiến ngươi tức giận như vậy?”
“Phải, ta tức giận.” Mặc Thanh xoay người lại nói: “Từ rất lâu trước kia ngươi đã không thích ta và sư huynh thân thiết với nhau, nhưng hiện tại người cũng đã không còn, sao ngươi vẫn có thể đố kỵ như vậy? Thù của sư huynh ta cũng không cần ngươi báo giúp, nếu ngươi cảm thấy bên ta khó chịu đến vậy thì ngươi cứ…”
“Ta cứ làm sao?” Dư Phong cắt ngang, sắc mặt hắn bỗng chốc lạnh đi, gằn giọng hỏi lại: “Ngươi định nói ta cứ làm sao?”
Mặc Thanh cúi đầu xuống không trả lời.
“Mặc Thanh, người bên cạnh ngươi là ta chứ không phải Doãn Tình, ngươi làm vậy khiến ta nghĩ bản thân không khác gì kẻ phá rối chen chân vào tình cảm giữa sư huynh đệ các người.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, đôi tay nắm chặt lấy vai Mặc Thanh hỏi: “Rốt cuộc trong mắt ngươi ta là gì vậy? Ta là gì đối với ngươi? Ta còn không biết từ trước đến nay ngươi có thật sự thích ta không.” Hay vốn dĩ người mà ngươi ngày đêm mong ngóng là Doãn Tình.
Bờ vai Mặc Thanh bị hắn siết chặt đến đau nhói, nhưng y cũng không tránh né.
Mặc Thanh ngẩng mặt lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn, qua hồi lâu mới cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Dư Phong không khác gì một mũi tên sắc nhọn, trực tiếp đâm vào tim khiến hắn không ngừng rỉ máu.
“Dư Phong… ta có từng nói thích ngươi sao?”
Dư Phong như chết lặng, bờ môi run rẩy không thể thốt nên lời.
Mặc Thanh lạnh lùng gạt tay hắn ra nhắc lại: “Từ trước đến nay ta chưa từng nói thích ngươi.”
Dư Phong vội vàng giữ Mặc Thanh lại, hắn gấp gáp đến độ ngay cả bàn tay cũng run lên, nhìn y lắp bắp nói: “Ngươi nói dối, ngươi rõ ràng là có thích ta, nếu không lúc ở Bạch Nguyệt sơn trang sao lại làm chuyện đó với ta, còn thân thiết với ta như vậy…”
“Coi như là tuổi trẻ bồng bột thôi, dù sao ngươi cũng đâu mất gì.”
“Ta không tin!” Dư Phong vội vàng quát lên, tròng mắt của hắn đã đỏ ửng lên từ lúc nào, bám lấy Mặc Thanh như cọng rơm cứu mạng, gấp gáp như là đang cầu xin.
“Mặc Thanh, ngươi nói với ta là không phải đi, lúc đó chúng ta đã rất thân thiết mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Thanh, Dư Phong nói năng càng lộn xộn, câu được câu không, nhưng vẫn bám chặt lấy vai y không buông.
“Là ta sai rồi, ta không nên hỏi ngươi, sao ngươi lại có thể không thích ta cơ chứ, coi như là ta chưa nói gì đi.”
Mặc Thanh mím môi, ngón tay siết chặt lại, đột nhiên dùng hết sức đẩy Dư Phong sang một bên lớn tiếng: “Điều ngươi muốn biết ta cũng đã nói rồi, cùng là nam nhân với nhau chỉ là phong lưu một