"Trói hắn lại!"
Ngay trước khi tôi kịp phản ứng thì Bạch Cúc đã phất tay, cái bàn làm từ dây gỗ biến thành một bàn tay chụp lấy tôi.
Cái ghế tôi đang ngồi thì mọc ra dây leo quấn chặt lấy tôi.
"Phen này mình tiêu rồi." - Tôi thầm nghĩ.
"Mình làm gì đây, em bóp nát hắn nha." - Bạch Cúc nhìn sang chị mình, bây giờ cô không còn là cô gái xinh đẹp nữa, mà đã biến thành một hoa yêu đáng sợ, giọng nói của cô thực sự lạnh lẽo, tim tôi đang bị bóp nghẹt.
"Chị, thả Máu Xấu ra đi, chúng ta đang vui vẻ mà." - Giọng nói ngọt ngào của Hồng Hoa vang lên, dù biến thành hoa yêu thì cô vẫn thật tốt bụng.
"Hừ, là do em đấy, chúng ta đang lừa hắn mà, giờ hắn biết chúng ta là hoa yêu rồi, không thể thả hắn đi được." - Tử Tinh nói với Hồng Hoa.
"Nhưng em thấy anh ta là một ma nhân tốt bụng, anh ta sẽ không kể cho ai về chúng ta đâu, thả anh ấy ra đi mà chị." - Hồng Hoa cầu xin giùm tôi.
"Ma nhân, ha ha, em ngây thơ quá đó, nhìn kỹ xem nó là con gì." - Bạch Cúc cười lạnh lẽo.
Một dòng năng lượng xanh lè chảy qua người tôi, nó giống y như điện giật vậy.
Ngay lập tức kỹ năng "Ma Nhân Hóa" của tôi mất tác dụng, sừng tôi dài ra, móng tay nhọn hoắt, khuôn mặt gầy gò xấu xí, làn da trở nên đỏ như máu.
"Nhìn kĩ chưa, hắn là Quỷ Máu đấy, chẳng có ma nhân nào ở đây đâu".
Giọng Bạch Cúc mỉa mai.
"Em đoán anh ấy biến thành ma nhân để không hù dọa chúng ta thôi, Máu Xấu một là một con quỷ tốt mà, khi tới đây anh ấy không hề làm chết dù chỉ một cây hoa." - Hồng Hoa tiếp tục bảo vệ tôi.
"Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ giúp đỡ những người yêu hoa sao?" - Cô nhìn về phía hai người chị .
"Nhưng hắn đã giết một bụi hoa gai, bụi gai đó là con cháu thứ một trăm chín mươi tám đời của chị." - Bạch Cúc nói đầy tức giận, gần như là thét lên.
"Chúng ta có hàng tỉ đứa con cháu ở ngoài kia, lúc nào cũng có vài đứa chết tự nhiên mà." - Hồng Hoa cố xoa dịu chị mình.
"Nó còn nhìn trộm chúng ta tắm nữa đấy, khi được mời vào thì con mắt nó như muốn nhìn xuyên qua quần áo của chúng ta." - Tử Tinh hừ lạnh.
"Nhưng mà em thích anh ấy...." - Hồng Hoa nói rất nhỏ, rất nhỏ.
Nhưng khi tôi nghe thấy câu đó thì như nghe tiếng sấm giữa trời quang vậy, tim tôi kêu "thịch", xong nó ngưng đập luôn.
"Vừa có một cô gái xinh đẹp nói thích tôi."
"Tôi đang nằm mơ sao, một con quỷ xấu xí như tôi lại có người thích sao, chuyện quái gì thế này, chắc chắn là mình nghe nhầm rồi." - Tôi thầm nghĩ.
"Thịch Thịch Thịch" - Trái tim tôi đập lại, nhưng giờ thì nó đập như cái trống vậy.
Trừ chị của tôi ra chưa có ai đối xử tốt với tôi cả, và bây giờ có người thứ hai trên đời đối xử tốt với tôi.
Đặc biệt cô ấy còn nói "thích" tôi nữa chứ, có lẽ hôm nay là ngày tuyệt vời để chết.
Mà chắc là tôi sẽ chết thật.
"Em nói cái gì cơ, thích con quỷ xấu xí này á hả, đừng đùa chứ." - Bạch Cúc cười phá lên.
"Nhưng em thực sự thích Máu Xấu, chị thả anh ấy ra đi, không là em giận chị đó." - Hồng Hoa trả lời , dù biến thành hoa yêu thì cô ấy vẫn thật dễ thương.
"Không đâu em gái bé bỏng của chị, em không thích hắn thật sự đâu, đó là do em chưa bao giờ gặp ai thôi." - Tử Tinh nhẹ nhàng nói.
"Đúng, nếu em hiểu rõ về lũ quỷ chết tiệt này thì em sẽ ghét hắn." - Bạch Cúc nói.
"Thánh tộc chúng ta và ma tộc là kẻ thù, quỷ tộc là một nhánh của ma tộc, hàng năm có vô số thánh tộc chúng ta bị chúng giết." - Cô nói tiếp.
"Nhưng hàng năm chúng ta cũng giết hàng triệu ma tộc mà." - Hồng Hoa đáp lại.
"Giờ em muốn các chị thả Máu Xấu ra, hoặc em sẽ giận các chị." - Hồng Hoa cương quyết nói.
Sau đó cô bé biến thành hình dạng ma nhân và quay trở về căn phòng của mình, đóng rầm cửa lại, bỏ mặc hai người chị đang không biết làm sao.
"Lớn rồi chã dạy được nữa, thấy trai là mê tít , do chị chiều nó quá đó." - Bạch Cúc nói với Tử Tinh.
"Tạm cột con quỷ này ở đây vậy, sáng mai chúng ta tính tiếp." - Tử Tinh nói, cô thở dài rồi đi vào phòng của mình.
Bạch Cúc nhìn tôi như muốn nói điều gì.
"Hãy tránh xa Hồng Hoa ra, nó không như anh nghĩ đâu." - Cô nói với giọng nhẹ nhàng.
Rồi đi vào phòng.
Những cây hoa phát sáng cũng tắt, chỉ còn một mình tôi trong căn phòng tối đen.
" Có người nói thích mình, có người nói thích mình....!"
" Có người nói thích mình, có người nói thích mình....!"
" Có người nói thích mình, có người nói thích mình....!"
" Có người nói thích mình, có người nói thích mình....!"
Tôi nói đi nói lại câu này, tim tôi vẫn đập "Thịch Thịch ".
"Liệu cô ấy có thực sự thích mình, hay chỉ nói vậy để bảo vệ mình nhỉ." - Tôi tự hỏi.
"Hôm nay mình không còn thấy lạnh khi đêm về nữa rồi." - Tôi mỉm cười trong bóng tối.
Lòng tôi trở nên ấm áp.
Tôi cố gắng bứt mấy sợi dây, nhưng không thành công, chúng nhìn thì mảnh dẻ mềm mại, nhưng dai và rất bền.
Không cách nào bứt đứt được.
Sau một lúc cố gắng vô ích, tôi từ bỏ việc cố gắng trốn thoát.
Tôi suy nghĩ ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
"Lúc nãy trước khi đi Bạch Cúc khá nhẹ nhàng với mình, có lẽ cô ấy sẽ không biến mình thành phân bón thật đâu." - Tôi an ủi bản thân.
"Tử Tinh là một cô gái tốt, cô ấy chỉ đang bảo vệ hai người em gái khỏi nguy hiểm từ thế giới bên ngoài, nếu mình sử dụng "Lời Thề Máu" để cam kết sẽ không tiết lộ bí mật của họ, chắc cô ấy sẽ thả mình đi thôi".
"Hồng Hoa nói thích mình, mình cũng thích cô ấy nữa, sau khi tìm được chị thì mình sẽ quay lại đây để chơi với cô ấy, mình sẽ bảo vệ nàng."
Bỗng có tiếng bước chân trong đêm tối.
"Ai vậy?" - Tôi lên tiếng hỏi.
"Xuỵt!"
"Em là Hồng Hoa đây, các chị của em ngủ rồi, em sẽ cởi