Dẫn đầu là một người đàn ông còn khá trẻ, mặc tây trang phẳng phiu, đeo mắt kính gọng vàng.
Sau lưng là một người nước ngoài với vóc dáng cao lớn, cùng mái tóc vàng.
Trong vòng tay người đàn ông ngoại quốc còn có một cô gái đeo mắt kính, có vẻ trạc tuổi tên kia, đeo khẩu trang và trùm kín mít, không thấy rõ mặt.
Cô gái đó đã che chắn bản thân rất kỹ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt Diệp Viễn, anh dễ dàng thấy được gương mặt thật sự của người đó sau lớp khẩu trang và mắt kính.
Đó chính là một gương mặt đại trà thường thấy trong những cô gái nổi tiếng qua mạng, hơn nữa, dường như nó còn trải qua dao kéo.
Theo sau là một người phụ nữ trung niên trông có vẻ khá giống những người môi giới cho các cô gái bán thân.
Tiếp theo đó là bốn vệ sĩ vest trang đen, đeo kính đen, cao lớn vạm vỡ như một tòa nhà di động.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, người đàn ông tóc vàng lập tức ngoắc tay với người đàn bà trung niên kia.
Bà ta vội vàng đi tới, quỳ một chân xuống bên cạnh, chờ căn dặn.
Tư thế đó muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu hèn mọn.
Người đàn ông tóc vàng dùng ngôn ngữ quốc tế để nói với bà ta mấy câu, bà ta vội vàng gật đầu.
Sau đó, bà ta đi tới chỗ thanh niên trẻ đeo kính gọng vàng, lạnh giọng quát.
“Hứa Mặc, con mẹ nó cậu sắp xếp cái kiểu quái gì thế hả, đã bảo là bao hết toàn bộ khoang hạng nhất rồi cơ mà, tại sao trong này lại có sự tồn tại của những người khác nữa?”
“Cậu không biết cô Phi Nhi và cậu Anderson thích yên tĩnh ư?”
“Cậu nhìn lại xem, mấy người đó mặc quần áo rách nát như thế, nói không chừng là người nghèo đến từ nơi xó xỉnh nào đó thì sao, những kẻ như thế mà cũng xứng ngồi cùng một khoang với cậu Anderson ư?”
“Nhỡ đâu trên người họ có vi khuẩn hay mầm bệnh gì, lây sang cho Phi Nhi nhà tôi và cậu Anderson thì cậu có gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Khi người phụ nữ trung niên đó lên tiếng thì hoàn toàn không kiểm soát tông giọng của mình, tất nhiên nhóm Diệp Viễn cũng có thể nghe thấy.
Điều này khiến Sở Vân Phi có chút khó chịu, người này vừa lên tới đã dùng ánh mắt đầy thành kiến để đánh giá người khác, còn dám nói Sở Vân Phi này là kẻ đến từ nơi xó xỉnh, nghèo nàn.
Sở Vân Phi há có thể chịu được, đang định đứng lên phản bác lại.
Thì Lâm Vãn Tình đã kéo tay Sở Vân Phi nói.
“Được rồi, đừng có chấp nhặt với mấy kẻ đó!”
Bất đắc dĩ, Sở Vân Phi chỉ có thể nhịn.
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ giải quyết ngay