Giải quyết Hứa Mặc xong, Sở Vân Phi lại nhìn sang người đàn bà trung niên kia.
Anh ta chỉ thẳng vào mặt bà ta chửi bới.
“Mẹ nó thứ chó nhà bà, cái nết hèn hạ ăn vào xương vào máu rồi, bản thân cũng là người trong nước, thế mà hở tí là hạ thấp dân tộc của mình, giúp người nước ngoài ức hiếp người trong nước, tôi muốn hỏi bà một câu, con mẹ nó bà là thể loại gì thế?”
Sở Vân Phi hận nhất chính là kẻ khúm núm như một người hầu kẻ hạ để lấy lòng người nước ngoài, lại diễu võ giương oai với người trong nước, còn mắng chửi người cùng một dân tộc là rác rưởi.
Bây giờ Hoa Hạ đã không còn là Hoa Hạ của thời phong kiến, thế mà vẫn còn kẻ phải quỳ dưới đất không thể đứng dậy nổi.
“Ai là người cùng một dân tộc với loại thấp hèn như mày, từ ngày hôm qua bà mày đã được nhập tịch vào nước Tinh Điều rồi”.
Người đàn bà trung niên vô cùng kiêu ngạo nói.
Như thể được nhập tịch vào nước Tinh Điều là chuyện gì đó ghê gớm và giỏi giang lắm vậy.
Lời của người đàn bà đó đã hoàn toàn chọc giận Sở Vân Phi.
Anh ta trực tiếp đi tới, một cái tát thật mạnh rơi vào vẻ mặt kiêu ngạo của bà ta.
“Con mẹ nó thứ tạp nham, nếu đã nhập vào cái tịch rác rưởi ấy thì mẹ nó bớt diễu võ giương oai trên địa bàn của Hoa Hạ cho bố mày nghe chưa!”
Sở Vân Phi vừa nói vừa hành động, bàn tay lại giơ lên tát cho người đàn bà kia một cái.
Sau mấy bạt tai, mặt bà ta đã sưng lên như cái đầu heo.
“Mẹ nó, đúng là da trâu, đánh đau hết cả tay!”
Sở Vân Phi lắc lắc bàn tay đang phát đau, lại bắt đầu đấm đá người đàn bà kia.
Mà trong quá trình đó, kẻ tên Anderson hoàn toàn không có hành động gì, vẫn ôm người đẹp có gương mặt đại trà trên mạng đó, tay kia thò vào trong sờ soạng ngực cô ta.
Ánh mắt thích thú nhìn Sở Vân Phi đánh người đàn bà trung niên kia.
Dường như đang xem một màn kịch hay.
Cô gái kia dường như không nỡ nhìn người đại diện của mình bị đánh như thế, bèn nhờ Anderson giúp đỡ.
“Tình yêu à, anh bảo người của anh ra tay ngăn tên khốn đó lại đi, cứ thế thì chị Vương sẽ bị đánh chết mất”.
“Ha ha, muốn tôi ra tay thì cũng được thôi, tối