“A Nam, cảm ơn anh.” Lưu Mộng Tuyết nhón chân hôn lên môi người yêu.
Tình cảm chứa chan, Triệu Nam không khỏi đè gáy của cô lại và hôn thật sâu.
Đúng vào lúc này, Lưu Mộng Tuyết vốn nên nhắm mắt để hưởng thụ chợt cảm nhận được gì đó mà bất ngờ mở mắt ra.
Xuyên qua kẽ hở của đồ đạc đằng sau lưng Triệu Nam, cô nhìn thấy một đôi mắt độc ác đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.“Qủy!” Lưu Mộng Tuyết hoảng hồn đẩy Triệu Nam ra, xoay người mở cửa để chạy trốn.
Triệu Nam không hề đề phòng nên khi bị bạn gái đẩy mạnh như vậy thì lập tức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Cậu ta va mạnh vào cơ thể cứng rắn, lạnh như băng sau lưng, “Tiểu Tuyết! Em…”Trước khi chết, trong lòng của Triệu Nam ngoài hoảng hốt ra thì còn có cả đau đớn.
Bạn gái bán đứng mình, bỏ chạy không hề ngoảnh đầu lại như thế.
“Lưu Mộng Tuyết! Tôi hận cô! Á…”“Hu hu hu hu… A Nam, xin lỗi… Em… em cũng muốn sống… em không muốn ích kỷ như thế, nhưng mình không còn cách nào khác…” Lưu Mộng Tuyết khóc lóc mở cửa chạy ra ngoài hành lang.Mình phải đi tìm nhóm anh Thanh.
Đúng, chắc chắn bọn họ có thể cứu mình…Quyết định xong, cô bèn liều mạng chạy lên tầng chín.Đôi mắt lúc nãy trông rất quen… Trong lúc đang chạy trốn, trong đầu Lưu Mộng Tuyết bỗng nhiên hiện lên đôi mắt ai oán độc ác kia.
Mình nhớ ra rồi! Thì ra là nó! Trời ạ! Mình phải nhanh chóng kể cho nhóm anh Thanh biết mới được!Không thể không thừa nhận trí nhớ của Lưu Mộng Tuyết vô cùng tốt, vừa nhìn thoáng qua trong lúc hoảng hồn mà cô đã nhớ rõ điểm đặc biệt của lệ quỷ.
“Đây là tầng tám rồi, cố lên, sắp đến rồi.” Sau khi nhìn thấy bảng ghi số tầng, cô thở phào một hơi.“Tách” một giọt nước rơi xuống mặt cô.“Cái gì đây…”Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có “người” đang ghé vào trên lan can cầu thang tầng chín, nhô đầu ra nhìn cô.“Tìm được rồi, người thứ sáu.” Nó nở nụ cười tham lam.“Á!!!!”Tiền Phong ở trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng hét từ cầu thang bên kia vọng đến.
“Giọng này hình như là của Mộng Tuyết.
Không phải cậu ấy gặp quỷ rồi đấy chứ?” Tiền Phong vốn nhát gan, nên càng nghĩ lại càng sợ hãi.
Cậu quyết định lén lút vào thang máy lên tầng chín xin giúp đỡ.
Mặc dù đi thang bộ nhanh hơn, nhưng vì nghe thấy tiếng hét chói tai từ bên đó nên cậu quả quyết bỏ luôn ý định leo thang bộ.Cũng may là khoảng cách giữa phòng tập thể hình và thang máy không xa lắm.
Cậu chạy đến trước thang máy, ấn vào nút lên tầng.“Ting” thang máy đến.
Nhưng ngay khi vừa định bước vào thì có một đôi tay lạnh buốt chụp lên vai cậu.“Quỷ, có quỷ!” Tiền Phong sợ đến mức lảo đảo một phát ngã vào trong thang máy.“Cậu hét gì mà hét? Là mình đây.” Cậu quay đầu lại thấy Lưu Mộng Tuyết đang cười như không cười nhìn mình.“Mộng Tuyết, sao lại là cậu?