Nó nhìn chằm chằm vào hành lang tối om ở phía trước, lại biến mất lần nữa.Một bên khác, nhóm Lữ Thanh và Từ Chân dạo một vòng quanh bể nước nóng ở tầng chín nhưng không tìm thấy gì.
“Lạ thật, không thấy thi thể của Lưu Hạo và Ngô Quỳnh đâu cả.”Lữ Thanh cảm thấy buồn bực muốn chết, hắn thà nhìn cảnh tượng kinh khủng thi thể vung vãi đầy đất chứ không muốn thấy cảnh trống rỗng trước mặt, “Như thế này thì không có chút manh mối nào nữa! Bực quá đi!” Dù tìm cẩn thận nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cả nhóm đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng.“Sao Không Gian lại không cho gợi ý nào chứ? Sao lại thế này? Không thể nào…” Từ Chân vỗ đầu, lúc này anh đã hơi bấn loạn, bất giác nhìn về phía Lữ Thanh.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Từ Chân, Lữ Thanh bèn đề nghị: “Chúng ta lên tầng mười xem thử, đừng nản chí.”“Được rồi, chúng ta đi.” Cả nhóm đã sắp đi đến cửa của bể nước nóng thì A Khải đã ngăn mọi người lại.“Đợi đã! Có gì đó là lạ.”“Sao vậy, A Khải?” Lữ Thanh biết người bạn này của mình có trực giác và khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén.“Em ngửi thấy mùi máu tươi… hình như là từ bên kia.” A Khải cảnh giác chỉ ra thang máy ngoài cửa.“Toi rồi!” Lữ Thanh đột nhiên phản ứng lại: “Chắc là bốn học sinh kia đã xảy ra chuyện rồi!”“Gì cơ? Mấy người Tiểu Tuyết…” Chu Oánh vội vàng nắm lấy cánh tay của Lữ Thanh mà van lơn: “Anh Thanh, chúng ta xuống dưới đó cứu họ đi.”“Chu Oánh, đừng như thế.
Có thể bọn họ đã chết rồi…” Trương Lực sợ Chu Oánh xúc động nên nhanh chóng chặn đầu cô ấy lại.“Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi.” Lữ Thanh dứt câu bèn lôi kéo Từ Chân và A Khải chạy về phía lối thoát hiểm.
Hà Tâm Mỹ thấy thế cũng theo sát phía sau.“Hì hì hì hì, tìm được mấy người rồi.” Giọng nói ma quái vang lên trong căn phòng vắng vẻ.Sau khi cả nhóm nghe được âm thanh này, ai nấy đều co giò chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc này, hồ nước bỗng nhiên sôi trào, vô số tóc đen từ trong hồ vươn ra ngoài.
Chúng nó như có sinh mạng, vói thẳng đến chỗ mọi người! Trương Hàm vì muốn thoát thân nên đẩy Chu Oánh bên cạnh ngã xuống đất, cô gái sợ quá nên hét toáng lên.
Tô Bạch thấy vậy thì tức giận gầm lên với ông ta: “Ông là đồ hèn!”Dứt lời, cậu quay người chạy về phía Chu Oánh.
Lúc chạy, Trương Lực vẫn luôn chú ý sau lưng, cậu do dự một giây rồi cũng chọn quay đầu trở lại! Hai người gần như cùng chạy trở lại bên cạnh Chu Oánh, một người bên trái, một người bên phải nhấc Chu Oánh dậy, cố hết sức chạy về phía cửa.“Á!” Một đám tóc đen bò tới phía sau Trương Lực, xoẹt một cái chui vào trong da cậu ta.
Khi Tô Bạch và Chu Oánh