Nhóm người Lữ Thanh chạy nhanh tới đại sảnh tầng một.
Lúc này mọi người đã thở không ra hơi, còn Hà Tâm Mỹ thì kiệt sức, ngồi phịch xuống đất."Không đúng...!quá...!quá nhanh...." Lữ Thanh vừa th ở dốc, vừa nói với Từ Chân."Anh Thanh… Với tốc độ này, đừng nói năm ngày, ngay cả ngày hôm nay chúng ta cũng chưa chắc đã sống qua nổi." A Khải thở hổn hển: "Không ngờ, hôm nay mình lại phải chết ở chỗ này! Đáng tiếc đến chết chúng ta vẫn còn là trai tân…"Lúc này Từ Chân cũng tuyệt vọng: Đây chỉ mới là nhiệm vụ thứ tư mà thôi, mình sẽ phải chết ở đây hay sao? Anh ta đau khổ nói với Lữ Thanh: “Xin lỗi, trong nhiệm vụ lần này tôi không giúp được gì cho các cậu rồi… Chúng ta sắp chết ở chỗ này.
Ha ha, thật buồn cười, tôi sắp biến mất khỏi thế giới này rồi.”Trước mắt, những du khách may mắn còn sống chỉ còn có Hà Tâm Mỹ, Chu Oánh và Tô Bạch.
Rốt cuộc ai mới là lệ quỷ đây? Một khi chỉ ra và xác nhận sai sẽ lập tức bị gi ết chết! Đến bây giờ Từ Chân vẫn không nắm chắc, thậm chí anh ta đã nghĩ kỹ rồi, cùng lắm thì ba người mỗi người chỉ ra và xác nhận một người, như vậy ít nhất vẫn có một người còn sống.
Còn về phần là ai thì xem vận may của mỗi người rồi.Chu Oánh và Tô Bạch ôm nhau thật chặt, có thể chết cùng với người mình thích, bọn họ cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.Hà Tâm Mỹ nghe Từ Chân nói vậy thì hoảng loạn hét to: “Đừng mà, không phải các anh là kỳ nhân dị sĩ hay sao? Các anh không thể đối phó với lệ quỷ này ư? Tôi không muốn chết, tôi không muốn biến mất đâu...!Hu hu hu.”Lữ Thanh bị tiếng khóc ồn ào của cô làm cho bực bội.
Có vẻ như hắn không thể tận hưởng giây phút yên bình trước khi chết rồi.
Nghĩ đến chuyện bản thân sắp phải chết và hoàn toàn biến mất trong hiện thực, hắn chợt cảm thấy nhẹ lòng.
Dù sao cha mẹ của hắn cũng đã mất sớm, dù bản thân biến mất cũng không sao cả.
Biến mất...Đúng rồi! Biến mất! Lữ Thanh giống như bắt được manh mối gì đó.
Mà lúc này, vô số máu tươi tràn ra từ trong khe cửa, một nhúm tóc đen lẫn trong máu tươi ngọ nguậy trên mặt rồi bò thẳng đến chỗ mọi người.Không còn thời gian nữa...!Trong thời khắc quan trọng cuối cùng, nhìn thấy tóc chạm vào thân thể mình, đôi mắt của Lữ Thanh sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu hô to: "Tôi biết rồi! Hứa Điềm, cô chính là lệ quỷ!"Vừa dứt lời, lọn tóc dài trước mắt đột nhiên biến mất giống như thuỷ triều rút xuống.Đoán đúng rồi! Trong lúc quan trọng nhất, Lữ Thanh đã tìm ra chân thân của lệ quỷ!"Cậu nói cái gì? Hứa Điềm là lệ quỷ?" Từ Chân không