Tống Hoành ôm lấy bụng hoài nghi cuộc đời.
Những chuyện xấu gần đây quả thực là có liên quan đến Tô Đường, hắn nhìn thấy Tô Đường cũng đồng thời xuất hiện ở thế giới kì lạ này, bây giờ rất muốn đem quý phi này đá văng ra, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cuối cùng hóa thành một câu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tô quý phi."
Tô Đường vốn đang vui vẻ vì mình sống mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng dám đánh người, nhưng mà đột nhiên nghe được ba chữ như quỷ mị "Tô quý phi", trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.
Cô không khỏi lui ra sau từng bước, nhìn đại ngốc Tống Hoành vốn mang vẻ mặt ngu đần đột nhiên thay đổi thành thần sắc thông minh, không thể tin được lắc lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta. . . . . ."
Tống Hoành: "Quả đúng là nàng."
Tô Đường vốn theo bản năng trước kia tưởng tượng sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng vừa nhớ đến gia gia, nhớ đến lời giáo viên GDCD "Mỗi người sinh ra đều ngang hàng, tư hữu tài sản thần thánh cũng không thể xâm phạm.", không biết từ chỗ nào lấy ra một mớ dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu đối diện Tống Hoành: "Đúng, ta chính là đang đánh ngươi ."
Vì thế lúc này đổi thành Tống Hoành không biết nên làm thế nào mới phải .
Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Tô Đường, một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.
Cứ nhìn như vậy, trực tiếp làm sụp đổ tâm tư người ta.
Trong lòng Tô Đường như đánh trận, cuối cùng cũng chịu không nổi, cô không sợ Tống Hoành tìm cô phiền toái, chỉ sợ Tống Hoành mất hứng tìm đến cả gia gia và ca ca cô, cô hối hận , hối hận vừa rồi chọc tới Tống Hoành. Che mặt, lòng chua xót nói: "Ta không phải Tô quý phi hu hu hu. . . . . . Ta tên là Tô Đường. . . . . . nhà ở tiểu khu Ái Dân. . . . . .những bạn học lớp 9 đều gọi ta là đồ ngốc. . . . . . Ta không phải là Tô Đường Tô quý phi ngươi muốn tìm. . . . . . Ta không biết ngươi là Hoàng đế. . . . . . Ta không có hai ca ca cùng gia gia hu hu hu . . . . ."
Tống Hoành bị cô ầm ĩ đến đau đầu: "Nàng vừa rồi đại bất kính với trẫm, tạm thời không truy cứu."
Giống như được đóng công tắt, Tô Đường lập tức không ồn ào nữa, ủy khuất nhìn Tống Hoành: "Vậy, vậy. . . . . . vua không nói đùa."
"Các cậu sáng sớm đã diễn kịch tình cảm hả?" Hướng Manh Manh không biết từ chỗ nào chạy đến, đi tới, vỗ lên vai Tô Đường, "Được đó nha đồ ngốc, còn dám đánh người."
Tô Đường còn chưa nói, Tống Hoành liền mất hứng, chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn cà lơ phất phơ nói chuyện như vậy, vì thế hắn không nể mặt: "Điêu dân to gan, nhìn thấy trẫm còn không quỳ xuống."
Tống Hoành cứ nghĩ nữ nhân trước mắt này sẽ sợ tới mức quỳ