Quý Phi Dậy Đi Học

trái tim đau xót


trước sau


Đời này Tống Hoành chưa từng trải qua khó khăn gì quá lớn, duy nhất có thể được tính, đại khái là mấy huynh đệ rụch rịch không an phận khi hắn còn là Thái tử, nhưng rồi cũng được Thái hậu bây giờ, năm đó vẫn còn là Hoàng hậu ra tay dọn dẹp, cho nên khi Tống Hoành phát hiện trong thẻ cơm của mình chỉ còn ba đồng sáu, Tô Đường lấy từ túi quần ra 100 đồng, mà trên người mình lục hết chỗ này chỗ nọ không có một đồng, hắn thản nhiên nhận lấy, trong lòng không khỏi có cảm giác chênh lệch cao thấp.
 
Nhất là khi hắn theo trí nhớ về đến nhà, phát hiện nơi này còn không lớn bằng một căn phòng trong cung.
 
Tống Hoành mở miệng mắng một câu, tên đạo sĩ thối kia đem hắn tới nơi quái quỷ gì thế này.
 
Tống Hoành bình tĩnh đi vào trong, phát hiện ánh đèn u ám, một bà lão tóc bạc phơ đang chăm chú thêu thùa, bên cạnh là đống đế giày đã may xong.
 
Bà lão nghe tiếng Tống Hoành trở về, ngẩng đầu cười: "Hoành Hoành đã về rồi."
 
Hoành. . . . . . Hoành. . . . . .
 
Kiểu xưng hô khiến kẻ khác còn thấy nghẹn.
 
Tống Hoành nghĩ thầm, rằng ngay cả Thái hậu cũng chưa từng gọi hắn như vậy, vốn có chút mất hứng, nhưng nhìn thấy bà lão trên mặt đã khắc sâu những nếp nhăn vẫn nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."
 
Trong nhà có một chiếc TV cũ rất nhỏ, Tống Hoành tìm được chốt mở, vuốt ve xoa bóp mấy nút nhỏ liền bật đến kênh tin tức, gắt gao nhìn chằm chằm TV, bắt đầu điên cuồng mà hấp thu hết thảy tri thức về thế giới này.
 
. . . . . .

 
Chờ sau khi Tống Hoành chưa thể thích ứng với cuộc sống ở nơi này, còn chưa kịp thở, giáo viên Toán đã tổ chức một bài kiểm tra trắc nghiệm.
 
Tống Hoành đoán được môn này không khác biệt lắm với môn số học ở chỗ hắn, khi còn là Thái tử hắn đã từng rất yêu thích nghiên cứu môn này. Nhưng bởi vì những kí hiệu trên bài thi cơ bản hắn đều xem không hiểu, vì thế Tống Hoành chỉ tô vài câu, mà đã bắt đầu nhàm chán chuyển bút.
 
Đối với cuộc thi lần này, Tô Đường ôm một chút chờ mong với nhiệt huyết.
 
Lý do là cô thật sự, thật sự cố gắng học tập, thành quả của những cố gắng của cô đó là ngẫu nhiên có thể dựa vào những cái cô ghi nhớ tìm được điểm tương quan trong đề, hoặc là tìm ra được đáp án thuận mắt nhất.
 
Thời gian không phụ lòng người, bài thi phát xuống, thành tích toán học của Tô Đường rốt cục từ lần trước không hiểu ra sao lại được 8 điểm, đến lần này tiến bộ ngay cả đoán đại mông lung cũng được 18 điểm.
 
Tiến bộ đạt được điểm có hai chữ số, Tô Đường ôm bài thi đắc chí, cảm thấy lần này nói không chừng cô có thể đứng ở vị trí thứ ba từ dưới lên, về sau sẽ không còn là người đội sổ của lớp nữa.
 
Tô Đường nghĩ còn có chút đồng cảm với Tống Hoành, hắn nhất định cũng giống như đúc lúc cô làm bài thi lần đầu, không hiểu ra làm sao điểm vô cùng thê thảm. Hơn nữa từ nhỏ cô nhận được sự giáo dục thoải mái của gia gia, trải nghiệm quá trình đọc sách luyện chữ chứ không quan trọng kết quả, mà Tống Hoành là Thái tử, từ nhỏ đã là người luôn luôn đứng đầu về văn về võ, bây giờ đột nhiên phát hiện bản thân lại xếp cuối lớp, làm sao mà chịu nổi.
 
Bảng xếp hạng đã được phát ra, lớp trưởng đem dán lên tường ở cuối phòng học.
 
Hướng Manh Manh vỗ vỗ cánh tay Tô Đường: "Này ngốc, cậu đã xem chưa, Cố Diệc Dữ thi được 149 điểm."
 
"Xem rồi." Tô Đường nhún nhún cái mũi, cô còn nhìn bài thi của hắn, vốn là tròn 150 điểm, nhưng vì giáo viên toán học không muốn hắn kiêu ngạo, cũng không muốn hắn làm tổn thương lòng tự trọng của học sinh lớp 9 này, cố ý cho hắn 149 điểm.
 
Tô Đường lặng lẽ quay lại sau liếc mắt một cái, Tống Hoành đang nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt nhìn không ra hỉ giận.
 
Hướng Manh Manh cũng nhìn theo tầm mắt của Tô Đường nhìn Tống Hoành, nhỏ giọng hỏi: "Ngốc à, cậu có cảm thấy đại ngốc gần đây bình thường hơn rất nhiều không?"
 
"Tớ khen cậu ta đẹp trai, cậu ta không còn cười ngây ngô nữa mà còn trừng tớ."
 
"Vậy cậu về sau đừng nên đi

trêu chọc cậu ta nữa." Tô Đường kéo Hướng Manh Manh tiến đến bảng xếp hạng ở cuối phòng học.
 
Bỏ qua vị trí ngai vàng 149 điểm của tên học sinh mới chuyển tới, phía dưới thứ tự thay đổi không lớn.
 
Tâm tình Tô Đường cực kỳ khẩn trương, lần lượt nhìn từng hàng, chờ mong, từ trên xuống dưới tìm kiếm tên mình.
 
Có còn là thứ hai từ dưới lên không?
 
Cũng có thể là tiến bộ đứng vị trí thứ ba từ dưới lên nha.

 
Nếu có bạn học nào đó quên không điền đáp án thì càng tốt, nói không chừng cô còn có thể đứng thứ tư!
 
Nhưng mà Tô Đường nhìn một đường từ trên xuống, biểu tình trên mặt từng chút từng chút đông cứng lại.
 
Đếm ngược thứ tư.
 
Được rồi, không phải cô.
 
Đếm ngược thứ 3.
 
Cũng không phải cô.
 
Tô Đường có chút ủ rũ, suy sụp hạ bả vai, cô cứ tưởng mình tiến bộ, chỉ là tiến bộ còn chưa đủ, cô vẫn là đứa đội sổ của lớp.
 
Không sao cả, Tô Đường bắt đầu an ủi chính mình, tốt xấu ở dưới còn có Hoàng Thượng, vị trí đếm ngược thứ hai dù gì cũng không bị lay chuyển.
 
Vì thế Tô Đường một lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía hai vị trí cuối cùng dưới bảng.
 
Cái này không nhìn thấy thì không sao, vừa thấy…
 
Đồng tử đột nhiên co lại, trái tim đau xót.
 
Tô Đường bắt đầu luống cuống
 
Thế này, thế này. . . . . . rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
 
Lớp 9 tổng cộng bốn mươi chín người, Tô Đường nhìn đến tên mình viết con số 49, mà Tống Hoành. . . . . .
 
Phía trước tên hắn là số 48, xếp hạng phía trên cô!
 
Không thể nào, không thể nào có chuyện này được.
 
Tô Đường run rẩy đưa tay, ngón tay dò theo phía sau tên hai người từng chút, từng chút đến hàng ghi điểm số.
 
Mặt giấy sử dụng mực in in lên cẩn thận——

 
Tô Đường: 18
 
Tống Hoành: 21
 
Tô Đường chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình xẹt qua vài tia chớp, tiếng sấm nổ vang, sau đó nổi lên mưa to, tim cô lạnh thấu.
 
Cô trước giờ không phải luôn đứng ở vị trí trí thứ hai sao?
Vì cái gì, đây là vì cái gì, vì cái gì Hoàng Thượng vừa đến, cô liền biến thành đứa đứng nhất từ dưới lên?
 
Cô cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới tiến bộ được một chút, sao lại từ thứ hai rơi xuống thứ nhất.
 
Tô Đường bị sự thật thảm khốc này đả kích đến mức chân không đứng nổi.
 
Hướng Manh Manh đỡ lấy Tô Đường: "Ngốc à, cậu không sao chứ, ai da, không sao đâu, chỉ lùi có một bậc thôi mà, nhưng mà tớ đã nói đại ngốc gần đây đã trở nên thông minh, quả nhiên đã vượt qua được cậu."
 
Tô Đường được Hướng Manh Manh dìu, chống đỡ thân mình trở lại chỗ ngồi, sau đó chậm rãi xoay người, vừa rồi Tống Hoành còn nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ đã mở mắt.
 
Tô Đường hít một hơi, tự băng bó lồng ngực quặn đau: "Hoàng Thượng, người làm sao có thể thi tốt như vậy?"
 
Cô cảm thấy Tống Hoành nhất định là làm bừa, nếu không dựa vào trình độ của hắn làm sao có thể đạt điểm cao hơn người chăm chỉ học tập như cô, lần đầu tiên cô đến còn thi được có 8 điểm, Hoàng Thượng hẳn là cũng không tốt đến mức đó mới đúng.
 
Tô Đường cho rằng việc này chắc chắn có thể, bởi vì phía trước Tống Hoành chính là Cố Diệc Dữ, Cố Diệc Dữ từ trước đến nay làm bài không che lại, thường xuyên bị cô nhìn lén.
 
Ánh mắt Tô Đường chờ mong, chờ câu trả lời của Tống Hoành, ương ngạnh đấu tranh giãy dụa khỏi vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên.
 
Chỉ thấy Tống Hoành thản nhiên giương mắt nhìn nhìn cô, sau đó từ từ phun ra hai chữ:
 
"Tô bừa."
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện