Sau khi ra khỏi kinh thành, cây cỏ tốt tươi, chim muôn bay lượn, cảnh xuân tươi đẹp, hai bên đường là sông là núi.
Tô Đường ngồi trên xe ngựa cùng Tô Tranh, vén tấm màn che, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng như kẹo đường trên không trung.
"Gia gia, ở Giang Nam có vui không?" Tô Đường nhìn trời, có chút ưu buồn hỏi.
Tô Tranh ở phía sau sờ sờ đầu Tô Đường, cười nói: "Đường nhi chưa từng đến Giang Nam, nhưng gia gia lớn lên từ Giang Nam, chỗ ở ở Giang Nam đều đã sắp xếp ổn thỏa, trước cửa có suối, trong vườn có hoa, so với kinh thành thì thú vị hơn gấp nhiều lần."
"Dạ." Tô Đường gật gật đầu, cằm gác lên bệ cửa sổ của xe ngựa, nhìn cây cối bên đường lướt qua.
Sau khi nàng tỉnh mộng, đại ca thành hôn chưa được vài ngày, gia gia lại đột nhiên triệu cháu trai, cháu gái đến, nói nhìn thấy trưởng tôn thành gia cảm thấy vô cùng hài lòng thỏa dạ, tuyên bố mình muốn cáo lão hồi hương, quay về Giang Nam dưỡng lão.
Tô Tồn cùng Tô Từ đều là cả kinh, gia gia đang ở kinh thành rất tốt như thế, sao đột nhiên lại muốn về Giang Nam, hơn nữa hai đứa cháu trai đều đang làm quan ở kinh thành, gia gia ở lại kinh thành cũng thuận tiện cho cháu trai có thể tận hiếu. Nhưng chuyện Tô Tranh đã quyết dù người khác có nói thế nào cũng không thể thay đổi, mọi người không còn cách nào khác, đành phải giúp ông chuẩn bị hành trang.
Tô Tồn mới vừa cưới vợ thành gia, Tô Từ cũng bận bịu việc trong kinh, vì thế chỉ còn Tô Đường cùng gia gia quay về Giang Nam.
Trước khi chia tay, Tô Tồn và Tô Từ cầm lấy tay Tô Đường, nói về sau chỉ có một mình Tô Đường bên cạnh gia gia, nhất định phải thay ca ca tậu hiếu với gia gia.
Tô Đường ngấn lệ đồng ý.
Mặc dù nàng luyến tiếc cuộc sống của mình từ nhỏ đến lớn ở kinh thành, nhưng để cho gia gia một mình quay về Giang Nam lại càng luyến tiếc. Trước khi lên xe ngựa một khắc, Tô Đường đột nhiên nghĩ, nàng rời đi đột ngột như vậy, vậy Hoàng Thượng làm sao bây giờ?
Tô Đường đột nhiên bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tất nhiên phải ở trong cung làm một hoàng đế tốt, bây giờ bọn họ cũng đã ly hôn, cho dù nàng ở kinh thành bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, còn để ý đến chuyện này làm gì.
Chỉ là Tô Đường nhớ đến chiếc khăn quàng cổ xấu xí của Tống Hoành trong mộng, nhớ đến lúc Tống Hoành giả thành thái giám dỗ nàng vui vẻ, còn có bộ dạng lúc hắn thật cẩn thận gọi nàng là"Đường Đường", trong lòng khó tránh khỏi rầu rĩ.
Hoàng Thượng có biết nàng rời đi không?
Tô Tồn nhìn cháu gái đang ghé vào cửa sổ, kỳ thật trong lòng cũng đều đã có tính toán.
Từ khi Tô Đường rời khỏi cung vẫn luôn mệt mỏi, nghĩ đến những chuyện trong ba năm nàng ở Hậu cung khó có thể tiêu tan, vì thế Tô Tranh liền muốn mang Tô Đường quay về Giang Nam phong cảnh tươi đẹp, để nàng thay đổi tâm tình, hai là Giang Nam cách xa kinh thành và hoàng đế, tiểu hoàng đế kia có muốn quản Tô Đường cũng ngoài tầm tay với, để cho hắn giảm bớt nhớ thương cháu gái mình suốt ngày.
Tô Tranh có không ít bạn cũ ở Giang Nam, tìm trong những nhà ấy một phu quân tốt cho Tô Đường cũng không phải việc khó.
Về sau, vợ chồng son chung sống với ông ở Giang Nam, cách kinh thành rất xa, cách hoàng cung rất xa, Tô Tranh nghĩ đến khi đó, có thể an ủi vết thương trong lòng của Tô Đường.
***
Một tháng sau, trong Lê viên ở Giang Nam, khách khứa ngồi đầy.
Lê viên là diễn lâu lớn nhất ở Giang Nam, những người biểu diễn ở nơi này đều là những ca kĩ có tiếng, không chỉ người trong vùng thích đến xem diễn, thậm chí còn có người nơi khác đặc biệt chạy đến Lê viên để thưởng thức ca kịch nổi tiếng ở đây.
Trên lầu hai sắp xếp một gian có tầm nhìn tốt nhất, một tiểu công tử khuôn mặt tuấn tú, cầm trong tay một miếng điểm tâm mới vừa ăn hết một nửa, vừa rung đùi đắc ý rầm rì, mũi chân nhịp nhàng theo những ca từ trên sân khấu.
Qủa thật nếu nhìn gần lại, tiểu công tử mắt mày tinh xảo, mặt trắng như ngọc, môi đỏ như son, lại thêm trước ngực ẩn hiện hai nơi quỷ dị, không khó khiến cho người ta đoán ra đây là một cô nương cải trang thành nam nhân.
Tô Đường đóng giả nam nhân bưng chén nước chè xanh lên uống một ngụm.
Cô tới Giang Nam, phát hiện chi phí ăn uống ở đây quả nhiên khác với kinh thành, nước càng trong, cây cỏ càng xanh tốt, ngay cả ngữ khí người ta nói chuyện cũng mềm mỏng hơn so với người trong kinh thành, vì thế ở kinh thành Tô Đường chưa từng bước ra cổng lớn, tới nơi này liền ngồi không yên, một lòng muốn ra khỏi cửa đi chơi.
Tô Đường ra ngoài một mình tô Tranh rất lo lắng, nhưng mục đích mang Tô Đường quay về Giang Nam chính là muốn để nàng giải sầu, không cho ra ngoài thì không thể được, vì thế đưa ra quy định muốn ra ngoài phải mang theo hộ vệ, hơn nữa phải mặc nam trang.
Tuy rằng nói Tô Đường mặc nam trang vừa nhìn đã nhận ra, nhưng cải trang ra khỏi cửa, cũng không còn là một cô nương mĩ mạo.
Hôm nay trên đài xướng khúc “Phong nguyệt”, đại tiểu thư cùng thư sinh trèo tường mà đến lén lút hẹn hò, ca từ thật là hương diễm, cái gì mà "Nàng đem vạt áo ta tháo ra, ta đem cổ áo nàng nới lỏng", lại cái gì "Ta vội vội vàng vàng xé màn uyên ương, bình phong dần khép. Tình ý trào dâng, mang hương thơm tỏa khắp không gian".
Tô Đường nghe không hiểu lời xướng, nhưng cảm thấy điệu hát mềm mại nhẹ nhàng, vô cùng êm tai, híp mắt suy nghĩ, vẻ mặt thoải mái.
***
Tống Hoành bước vào Lê viên, cầm quạt giấy trong tay, tâm tình căng thẳng nói không nên lời.
Mật thám đã nói, sáng sớm hôm nay Tô tiểu thư đã ra khỏi cửa, ở Lê viên xem kịch hát.
"Lấy một chỗ tốt nhất." Lí Đức Toàn dán râu giả trên mặt, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, phân phó cho tiểu nhị.
"Vâng ạ." Tiểu nhị lặng lẽ ước lượng phân