Quý Phi Dậy Đi Học

người vợ tốt


trước sau


Tô Đường phát hiện tên Tống Hoành này, ở một số phương diện thật sự là không có tiết tháo.
 
Rõ ràng cũng đã nhắc nhở hắn sẽ hiểu lầm, nhưng dường như hắn căn bản không thèm để ý, không những ôm, còn ở trước mắt bao người kéo tay nàng đi ra khỏi Lê viên, một đường ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế hiên ngang, điệu bộ này, tựa hồ không hề mảy may để ý đến những ánh mắt chứa đầy thâm ý của mọi người trên đường.
 
Cả đường đi Tô Đường đỏ mặt, âm thầm vặn vẹo cổ tay, mất hơn nửa ngày mới rút ra khỏi bàn tay hắn: "Ai da, đừng kéo."
 
Tô Đường nhìn người đi tới đi lui trên đường, mặt mày đỏ bừng, cúi đầu vén tóc mai ra sau tai.
 

 
Lòng bàn tay Tống Hoành trống không, không thể không dừng bước, hắn quay đầu, lại u oán nhìn thoáng qua Tô Đường, nhìn thấy ven đường có một quán trà nhỏ, liền ra hiệu cho Tô Đường cùng hắn vào trong nói chuyện.
 
Tiểu nhị châm trà cho hai người xong, Tống Hoành đột nhiên khoát tay lên mu bàn tay của Tô Đường: "Đường Đường, hồi cung cùng với ta có được không?"
 
Tô Đường đang nhàm chán gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, nghe hắn nói vậy đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình cổ quái nhìn Tống Hoành.
 
Tống Hoành vô cùng nghiêm túc: "Lần này trẫm đến Giang Nam là đến đón nàng hồi cung."
 
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Tống Hoành nói xong chưa đến một chốc, Tô Đường từ từ đứng lên, làm như tự nói với mình: "Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về."
 
Nàng xoay người hướng về phía Xuân Hỉ đang ngồi ở một bàn khác uống trà cùng Lí Đức Toàn, ngoắc ngoắc: "Xuân Hỉ, lại đây đi, cùng ta hồi phủ."
 
Tống Hoành ngàn tính vạn toán, cũng không đoán được phản ứng này của Tô Đường, lúc nàng xoay người đột nhiên phản ứng lại, bắt lấy tay Tô Đường: "Đường Đường."
 

Tô Đường không có không biết xấu hổ như Tống Hoành, sắc mặt kiêng dè, nhẹ giãy dụa: "Hoàng Thượng, nam nữ thụ thụ bất thân."
 
Tống Hoành nhìn Tô Đường một thân nam trang, đem tay Tô Đường nắm càng chặt: "Hiện tại không phải nam nữ."
 
"Nam nam cũng không thể gần gũi." Tô Đường cả giận.
 
Xuân Hỉ muốn đi lên bảo vệ chủ tử, nhưng bị Lí Đức Toàn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: "Nương nương cùng Hoàng Thượng đùa giỡn thôi mà."
 
Tống Hoành bắt được hai tay Tô Đường, gắt gao nắm trong lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn cầu xin: "Đường Đường, đừng trốn tránh ta."
 
Ai bảo ngươi hé miệng ra liền ăn nói khùng điên, Tô Đường liếc mắt khinh thường, nói: "Ngươi không quấy rầy ta, ta sẽ không trốn tránh ngươi."
 
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Việc này sao có thể tính là quấy rầy?
 
Thanh niên nam nữ nói chuyện tình cảm, sao lại có thể tính là quấy rầy?
 
Nếu nói như vậy thiên hạ không biết có bao nhiêu nữ nhân ngóng trông hắn, cầu mong hắn quấy rầy đâu.
 
Đáng tiếc người mà Tống Hoành muốn quấy chỉ có duy nhất một người trước mắt này mà thôi.
 
Tống Hoành yên lặng nhìn Tô Đường, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng thất bại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, tạm thời không đề cập đến chuyện mang Tô Đường hồi cung cùng hắn, nói: "Vậy lần đầu tiên trẫm đến Giang Nam, Đường Đường mang ta đi dạo một chút, chủ nhà tận tình, không quá đáng chứ."
 
Tô Đường không muốn cùng trở về hắn, vì thế Tống Hoành đành phải áp dụng chính sách đường cong cứu quốc, trước tiên phải tạo quan hệ tốt với Tô Đường, sau đó là đến Tô Tranh, cuối cùng sẽ ôm mỹ nhân trở về.
 
Yêu cầu này quả thực làm cho người ta khó lòng cự tuyệt, hơn nữa Tống Hoành nói vô cùng thành khẩn. Chỉ là Tô Đường có chút khó xử, nếu gia gia biết nàng lại gặp Hoàng Thượng, còn bị hắn ôm, bị hắn cầm tay, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
 
"Đi thôi," Tống Hoành kéo tay Tô Đường, "Chúng ta đi dạo."
 
Tô Đường ôm một bụng rối rắm theo sát Tống Hoành đi dạo trên phố.
 
Lúc mới đầu nàng còn có chút khắc chế bản thân, nghĩ gia gia biết thì làm sao bây giờ, bọn họ lại còn là hai nam nhân, lôi lôi kéo kéo trên đường còn ra bộ dạng gì nữa, nhưng ngay sau đó Tô Đường đi được một lúc liền quên mất cách ăn mặc của mình, thậm chí còn lựa chọn nữ trang ở quán nhỏ ven đường.
 
"Cái này đẹp không?" Tô Đường chọn một cây trâm treo một chuỗi ngọc trai ướm lên đầu hỏi Tống Hoành.
 
Tống Hoành mỉm cười, đại não tự động đem bộ dạng của Tô Đường chuyển thành hình dáng nữ nhân Tô Đường, trang sức ở cửa hàng ven đường tuy rằng không bắt mắt, nhưng ở trong mắt Tống Hoành, dù Tô Đường có cài chiếc đũa cũng đẹp, vì thế gật đầu nói: "Đẹp."
 
Tô Đường mua cây trâm, Tống Hoành tính tiền, hai người khoái trá đi tiếp. Tống Hoành lặng lẽ giữ chặt một bàn tay của Tô Đường, Tô Đường ở cúi đầu nhìn cây trâm mới mua, nhất thời không chú ý.
 
Để lại ông chủ quán đang nghẹn họng nhìn trân trối.
 
Nếu nói là Tô Đường đưa Tống Hoành đi dạo, không bằng nói Tô Đường đang đi dạo cùng Tống Hoành, nàng lại đi ngang qua một người bán rong đang rao hàng mức quả, Tô Đường dừng lại muốn mua, bảo ông chủ bán cho nàng một chuỗi, cầm trong tay đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện hình như có ai đó đang nhìn nàng.
 
Tô Đường cầm mứt quả, phát hiện cách đó không xa có một tiểu hài tử ước chừng ba bốn tuổi, tiểu hài tử đứng lẻ loi một mình, cũng không thấy cha mẹ, cắn ngón tay, cứ nhìn chằm chằm xiên mức quả trong tay Tô Đường.
 
Tống Hoành cũng nhìn thấy tiểu hài tử, vì thế lại mua một xiên, đi qua ngồi xổm xuống, đem mứt quả đưa đến tay tiểu hài tử, hỏi: "Bạn nhỏ, ngươi tên là gì? Cha mẹ ngươi đâu?"
 
Hắn nhìn đứa nhỏ bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh đích đáng yêu, thêm cách ăn mặc, quần áo vô cùng sạch sẽ, chất liệu quần áo cũng không tệ, không giống như là con của gia đình nghèo khổ, hẳn là ra ngoài cùng cha mẹ rồi bị lạc, trên đường người đến người đi, nói không chừng một hồi còn có thể bị người xấu bắt đi mất.
 
Tiểu tử kia một tay cầm lấy mứt quả, cũng không ăn, chỉ rụt rè nhìn Tống Hoành, không nói lời nào.
 

Tô Đường đi tới, lắc lắc bàn tay nhỏ, cười nói: "Bạn nhỏ, sao lại không nói chuyện?"
 
"Nhà ngươi ở chỗ nào vậy? Cha mẹ là ai, chúng ta đưa ngươi về nhà được không?"
 
Tiểu tử kia không đáp lời, còn né tránh phía sau Tống Hoành.
 
Tô Đường chua xót bĩu môi, không ngờ mình lại không được trẻ con thích bằng Hoàng Thượng.
 
Tống Hoành cười cười, sờ sờ đầu tiểu tử kia: "Sao lại không nói chuyện, cha mẹ của ngươi đâu?"
 
Tiểu tử kia cắn ngón tay nghĩ nghĩ, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên ôm lấy đùi Tống Hoành, ngẩng đầu lên, nhìn

gương mặt tuấn tú của Tống Hoành, phát ra một tiếng bập bẹ gọi:
 
"Cha ——"
 
Tống Hoành nhất thời bị dọa không nhẹ.
 
Cùng bị dọa đến nức không nhẹ còn có Lí Đức Toàn luôn đi theo sát phía sau, lập tức xông lên định lôi đứa nhỏ ra khỏi đùi Thánh Thượng, kết quả tiểu tử kia nhìn thấy Lí Đức Toàn gắn râu giả, lại gọi một tiếng non nớt: "Gia gia ——"
 
Lí Đức Toàn trực tiếp bị tiếng gọi đó dọa ngã ngồi trên mặt đất, che miệng đứa nhỏ lại, vẻ mặt chực khóc: "Ôi tiểu tổ tông của ta, không được gọi như vậy nha."
 
Tiểu tổ tông gọi Tống Hoành là cha, Tống Hoành là Hoàng Thượng, lại gọi hắn là gia gia, vậy không phải hắn trở thành cha của Hoàng Thượng hay sao?
 
Dám làm cha của Hoàng Thượng, hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ chém nha.
 
Tô Đường ở một bên cười đến không chịu nổi.
 
Tống Hoành mặt đầy vạch đen, giật giật chân, muốn đẩy tiểu hài tử đang dính chặt trên chân hắn xuống: "Không được gọi cha nữa!"
 
Tiểu tử kia bị Lí Đức Toàn che miệng, "cha của nó" còn không cho nó gọi cha, nhất thời ủy khuất không chịu được, nước mắt lập tức ào ào rơi xuống. Một giọt rồi một giọt, cứ như vòi nước không ngừng chảy được.
 
Lí Đức Toàn trước đây chưa từng hầu hạ trẻ con, bản thân cũng chưa từng nuôi dưỡng trẻ nhỏ, thấy tiểu tử kia khóc, trong lòng vô cùng luống cuống, muốn lấy khăn tay lau nước mắt cho nó, kết quả vừa mới đưa tay, tiếng khóc tê tâm liệt phế của tiểu tử kia nhất thời truyền ra, như tiếng ma xuyên qua lỗ tai, lập tức gây chú ý, khiến người qua đường vây lại nhìn.
 
Lí Đức Toàn luống cuống tay chân lau nước mắt cho tiểu tử kia.
 
Tiểu tử kia không muốn Lí Đức Toàn lau nước mắt, kiên quyết ôm đùi Tống Hoành khóc, đem tất cả nước mắt nước mũi chùi lên quần áo của Tống Hoành.
 
Có người qua đường chỉ trỏ bàn luận.
 
"Aiz aiz aiz, thằng nhỏ khóc dữ dội thật."
 
"Ngươi xem người này là cha nó, con mình khóc thành như vậy cũng không lên tiếng."
 
"Đúng vậy, đúng vậy, cho nên nói cha làm sao bằng mẹ được, tình cảm con cái không phải từ bụng hắn chui ra, chính là ý này đó."
 
"Chắc chắn là cha nó không chịu mua đồ ăn cho, ngươi xem trên người mặc quần áo cũng không phải đồ không tốt, mà sao đến mua đồ ăn cho con mình cũng keo kiệt."
 
"Trên tay không phải có mứt quả sao?"
 
"Mặc xiêm y tốt như vậy mà chỉ mua cho con một xiên mứt quả, có xấu mặt không chứ?"
 
Tống Hoành đen mặt, hắn vừa định nói "Ta không phải cha nó", tiểu tử kia lập tức lại ôm đùi hắn kêu lên: "Cha, cha.".
 

Lí Đức Toàn đứng lên, tay xếp hình hoa lan, chỉ vào đám người đang đứng vây quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn, đi mau!"
 
Lí Đức Toàn làm người hầu trong cung mấy mươi năm, lần này tuy rằng luống cuống tay chân nhưng khí thế nói chuyện vẫn phải có, những người xung quanh đều bị hắn dọa sợ, cẩn thận từng bước tản ra.
 
Người tản đi hết, tiểu tử kia cũng không khóc nữa, chỉ thút tha thút thít, vẫn ôm đùi Tống Hoành không buông.
 
Tô Đường đứng bên xem kịch cả nửa ngày, vừa buồn cười vừa đau lòng, cầm khăn tay đi qua muốn lau nước mặt nước mũi cho tiểu tử kia.
 
Tiểu tử kia vẫn trốn tránh nàng.
 
Tô Đường sửng sốt một chút, mới nhận ra có thể là do bây giờ mình ăn mặc như nam nhân nhưng diện mạo giống nữ nhân nên có chút lạ, vì thế mở búi tóc, lại đem cây trâm vừa mới mua khi nãy cài lên đầu, ít nhất cũng có thể nhìn ra nàng là một nữ tử.
 
Tô Đường vươn tay về phía tiểu tử kia: "Lại đây, ta ôm một cái được không?"
 
Tiểu tử kia nhìn thấy Tô Đường như nhà ảo thuật thoắc cái đã biến thành nữ nhân, cả kinh, nước mũi chảy ra cũng quên mất, trẻ con trời sinh vốn có hảo cảm với nữ tử hơn, vì thế không nhìn lại mà vứt bỏ đùi Tống Hoành, chạy đến trong lồng ngực Tô Đường.
 
Tống Hoành bị tiểu tử này dây dưa nửa ngày, bây giờ Tô Đường biến thành nữ nhân hắn liền bị vứt đi, sau đó còn nhìn thấy bộ dạng Tô Đường ôm tiểu tử kia vào trong ngực dịu dàng an ủi, trong bụng ăn dấm chua.
 
"Ngươi tên là gì?" Tô Đường vừa lau mồ hôi trên trán đứa nhỏ vì khi nãy khóc mà đổ ra không ít, vừa hỏi.
 
"Đậu Tương." Tiểu tử kia ghé vào trong lòng Tô Đường, non nớt đáp.
 
"A!?" Tô Đường lại hỏi: "Vậy cha mẹ ngươi tên là gì, ngươi biết không? Nhà ngươi ở chỗ nào?"
 
Tiểu tử kia không trả lời được, ôm cổ Tô Đường lắc đầu.
 
Tống Hoành"Hừ" một tiếng: "Trẫm lớn bằng nó ngay cả 《 Tam Tự kinh 》cũng đã biết đọc."
 
Tô Đường lặng lẽ liếc một cái khinh thường, ngươi cho là ai ai cũng đều giống như người trong hoàng thất các người, giáo dục dục tốc bất đạt như vậy hả?
 
Đậu Tương nhìn thấy vẻ mặt Tống Hoành giống như là đang tức giận, vì thế đưa bàn tay béo múp về phía Tống Hoành, lại kêu lên: "Cha."
 
"Ta không phải cha ngươi." Tống Hoành đau đầu.
 
Tô Đường vui vẻ, ôm Đậu Tương hỏi: "Vậy hắn là cha ngươi, ta là cái gì hả?"
 
Tống Hoành dựng thẳng lổ tai lên nghe, đối với vấn đề này cũng rất hứng thú, cứ ngoắc ngoắc  nhìn Đậu Tương.
 
Nghĩ thầm, tiểu tử này nếu cũng gọi Tô Đường một tiếng "mẹ" , hắn nhất định cũng sẽ không so đo chuyện tiểu tử kia ôm đùi của đương kim Thánh Thượng.
 
Đậu Tương nhìn ánh mắt kia của Tống Hoành, sợ hãi, đột nhiên tránh mặt đi, ôm cổ Tô Đường, mặt chôn trên người nàng, nghe mùi hương thoang thoảng trên người Tô Đường, giọng non nớt hỏi:
 
"Ngươi làm vợ ta có được không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện