Trong phòng ngủ của Tô Đường, Tống Hoành nghe Tô Đường nức nở kể lại, sắc mặt cứng đờ, đáy mắt tràn đầy âm khí, môi mỏng mím lại, mười ngón tay nắm chặt thành quyền.
Tô Đường không ngừng lau nước mắt.
Tống Hoành cúi đầu nhìn mắt mũi Tô Đường đều đã đỏ hồng, âm khí trên người dần dần thu lại, thở nhẹ một tiếng, duỗi cánh tay đem người kéo vào lồng ngực.
Tô Đường cầm lấy vạt áo trước của Tống Hoành, thút tha thút thít đáp ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Hoành cúi đầu hôn đỉnh đầu tóc đã lù xù của Tô Đường, như là an ủi nàng, cũng như là an ủi chính mình: "Không sao, không sao."
***
Tuy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng tim Tống Hoành đang chảy máu, từng giọt từng giọt đau đớn.
Theo như quy luật trước kia, đợi cho đến lúc hai người tỉnh lại, trên cơ bản đã là ngày hôm sau.
Tống Hoành tâm như tro tàn, hắn vốn tưởng rằng đi vào giấc mộng là chuyện tốt, có thể hỏi rõ ràng Tô Đường đang ở nơi nào, sau khi hắn tỉnh lại liền đi cứu nàng, kết quả không lường được Tô Đường đang gặp phải loại chuyện này, hắn lại bị vây ở đây, không có cách nào làm gì được.
Tống Hoành thử hết đủ mọi cách, trở lại giường, đi ngủ, tự đánh mình cho hôn mê bất tỉnh, nhưng vừa mở mắt, vẫn không thể quay về.
Hắn thậm chí còn nghĩ tới tìm đạo sĩ, đáng tiếc đạo sĩ ở thế giới này cái gì cũng không đáng tin, cứ luôn miệng huyên thuyên nói lung tung một hồi.
Cả người Tô Đường bị bao phủ một tầng áp lực, nhìn thấy Tống Hoành vất vả suy nghĩ cách thoát ra khỏi mộng, hít mũi, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, nếu ta thật sự bị. . . . . . ngươi có còn . . . . . cần ta không?"
Nàng vừa nói, nước mắt lại dâng trào rơi xuống trên tay.
Tống Hoành đau lòng như đang bị lăng trì, ôm chặt lấy Tô Đường: "Đương nhiên cần, sao lại không cần, trừ phi ta chết, chúng ta âm dương cách biệt, nếu không thì không ai có thể khiến ta buông tay."
"Ta theo đuổi lâu như vậy, thật vất vả mới đuổi kịp Đường Đường, làm sao có thể nói buông tay là buông?" Tống Hoành cúi đầu hôn đỉnh đầu Tô Đường.
"Nhưng. . . . . . hu hu hu . . . . ." Nước mắt Tô Đường rơi lách tách.
Tống Hoành dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt Tô Đường, mạnh mẽ mỉm cười: "Đừng sợ, Đường Đường, có ta ở đây, chờ chúng ta tỉnh lại lần này, nàng gả cho ta được không?"
Tô Đường khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cảm nhận được ngón tay ấm nóng của Tống Hoành, đột nhiên có chút hối hận, trước một đêm từ Giang Nam trở về, Tống Hoành kìm nén vô cùng vất vả, cần nàng như vậy, nhưng nàng vẫn không lưu tình đẩy hắn ra.
Bây giờ nghĩ lại thì có cái gì ghê gớm, dù sao hai người cũng không phải lần đầu tiên, nàng cho Tống Hoành, còn hơn bây giờ để cho người ta làm nhục.
Tống Hoành không đợi Tô Đường trả lời, vì thế lại nhẹ giọng nói lại một lần: "Đường Đường, ta muốn lập nàng làm Hoàng hậu."
Tô Đường cảm động không hơn được nữa, chôn đầu ở trên vai Tống Hoành, nghẹn ngào nói: "Không phải đã nói rồi sao, thi đạt điểm tuyệt đối mới được, ngươi vẫn chưa thi được điểm tối đa mà."
Tống Hoành không ngờ Tô Đường đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, ngẩn người.
Tô Đường cảm nhận được phản ứng của Tống Hoành, cười khúc khích một chút, trên mặt vừa khóc vừa cười, cánh tay gắt gao giữ lấy cổ Tống Hoành, nhìn hắn nói: "Không khi tròn điểm cũng không sao."
Tống Hoành: "Hả?"
Tô Đường hít một hơi, trịnh trọng nói: "Bởi vì hiện trong lòng ta ngươi ta đã đạt điểm tuyệt đối rồi."
Tống Hoành nghe xong, ôm chặt thắt lưng Tô Đường, hung hăng hôn đến.
Tô Đường nhẹ nhàng lộ đầu lưỡi liếm một chút môi lên của Tống Hoành, lần đầu tiên, bắt đầu trúc trắc lại ngại ngùng đáp lại.
Nhưng chỉ cần như vậy, Tống Hoành phấn chấn đến không kềm chế được, cánh tay càng ôm càng chặt tựa hồ như muốn đem vòng eo mảnh khảnh của Tô Đường cắt đứt, môi hôn càng sâu, tựa hồ muốn cướp đi tất cả không khí trong phổi Tô Đường.
***
Tống Hoành và Tô Đường đã quyết định phải cùng nhau nắm tay đối mặt.
Việc đã đến nước này, nếu không thể quay về Đại Lương, vậy thì sẽ ở bên này học tập thật tốt.
Đến thứ hai, Tống Hoành thức dậy đặc biệt sớm, đến trước dưới nhà Tô Đường đón Tô Đường, sau đó hai người cùng đi học.
Tuy rằng đã nói với bản thân rất nhiều lần chuyện này không liên quan gì đến Cố Diệc Dữ ở hiện tại, nhưng Tô Đường vừa nhìn thấy Cố Diệc Dữ ở bên cạnh gặm bánh mì, cái mũi vẫn đau xót muốn khóc.
Tống Hoành cũng nhịn cơn xúc động muốn xông lên đánh người, nhéo nhéo đầu ngón tay Tô Đường an ủi, sau đó dắt cô đi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp.
"Cái gì? Hai người các em muốn ngồi chung với nhau?" Chủ nhiệm lớp đang rót nước nóng từ bình giữ nhiệt trước mặt, nghe được thỉnh cầu của Tống Hoành, hai tay run lên, nước nóng bắn lên trên tay.
Chủ nhiệm lớp bị phỏng nhe răng trợn mắt, lập tức ném ly nước lên bàn, sau đó nhìn Tô Đường và Tống Hoành đứng song song trước mặt hắn.
Tô Đường vẫn đỏ mặt cúi đầu, Tống Hoành ngược lại, ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế hiên ngang, xem ra rất tức giận.
Chủ nhiệm lớp: "Các em là cặp đầu tiên dám đến văn phòng tôi mà nói muốn ngồi cùng nhau, lá gan cũng lớn lắm, vì cái gì? Hai em thứ nhất và thứ hai đếm ngược từ dưới lên muốn ngồi chung với nhau để thỉnh giáo học tập sao?"
Tống Hoành nghe xong không chút hoảng hốt: "Thực xin lỗi thầy, đầu tiên ta muốn làm sáng tỏ một chút, căn cứ vào bài thi khảo sát gần đây, ta đứng ở vị trí thứ hai của lớp, Tô Đường cũng không phải thứ nhất từ dưới lên, cho nên thầy vừa nói như vậy là sai rồi."
"Tiếp theo," hắn nhìn nhìn Tô Đường, "Chúng ta muốn ngồi với nhau không phải vì thỉnh giáo học tập, mà là vì để tiện trao đổi tình cảm với nhau."
Chủ nhiệm lớp lần đầu nghe học sinh muốn yêu sớm còn nói năng một cách hợp tình hợp lí như vậy, kinh ngạc, trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.
Thầy chủ nhiệm nói với chính mình là phải trấn tĩnh, sau đó chuyển tầm mắt lên người Tô Đường trước nay luôn vâng lời, không hề gây chuyện: "Còn em, Tô Đường, em có ý kiến gì với đề nghị này của Tống Hoành không?"
Ngụ ý là nếu bây giờ em đưa ra ý kiến không đồng ý tôi còn có thể xem xét không truy cứu chuyện các em yêu sớm.
Tô Đường nghe xong cắn cắn môi dưới, cố lấy dũng khí: "Em cảm thấy như vậy tốt, rất tốt."
Chủ nhiệm lớp: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Hai người mãn nguyện trở thành bạn cùng bàn, điều kiệu là Tống Hoành đồng ý cuối kì phải vượt