Đối với sự qua loa của Cao Tấn, Thái hậu tỏ ra vô cùng tức giận.
Năm đó có nàng truyền khẩu dụ Cao Tấn mới danh chính ngôn thuận leo lên đế vị. Điều kiện chính là tôn nàng làm Thái hậu.
Chỉ cần nàng là Thái hậu, Tín quốc công phủ không để ý ai làm Hoàng đế, dù sao tiền Thái tử cũng không phải con ruột Thái hậu, là một cung nữ tiên đế yêu thích sinh ra.
Chỉ là cung nữ kia thân phận quá thấp, đến chết cũng không thể mẫu bằng tử quý, tiên đế liền đem tiền Thái tử gửi đến làm con Thái hậu, lấy danh nghĩa con trai trưởng nuôi lớn lập làm Thái tử.
Cho nên khi Cao Tấn dẫn binh bức vua thoái vị, đem tiên đế cùng Thái tử bức tử trong cung, lúc ấy nàng còn là Hoàng hậu cảm thấy tình thế không ổn, chủ động tìm tới Đế sư Thẩm Thiên Phong, cùng hắn làm một vụ giao dịch, lấy khẩu dụ của nàng đổi lấy một cái tôn vị Thái hậu.
Là khẩu dụ của nàng tẩy trắng Cao Tấn, để hắn có tấm màn che, không đến mức bị thiên hạ văn nhân dùng ngòi bút làm vũ khí, bị bách tính nghĩa sĩ khởi sự chửi rủa, có thể thiên hạ thái bình, ổn thỏa hoàng vị.
Nếu nàng công lao lớn như thế, thì vì nữ nhi Phan gia mưu một cái vị trí hoàng hậu không quá phận đi!
Ai biết sau khi Cao Tấn đăng cơ vậy mà cường thế yêu cầu Tạ gia đem đích nữ đã từng định thân với tiền Thái tử gả vào trong cung, lúc cái ý chỉ này vừa ban xuống, Thái hậu vốn không tin Tạ gia sẽ nuốt xuống cục tức này.
Quả nhiên, Tạ gia đối thánh chỉ hết kéo lại kéo, trọn vẹn kéo hơn nửa năm, ngay lúc Thái hậu cho rằng Tạ gia nhất định hối hôn, đích nữ Tạ gia lại bị đưa vào cung.
Không chỉ vậy, ngay cả Cao Tấn phong đích nữ Tạ gia làm Quý phi Tạ gia cũng không có ý kiến. Thái hậu xem thường Tạ gia, cái gì nhất phẩm Thượng tướng quân, tay cầm binh quyền, mỗi chuyện gả nữ nhi mà thái độ cũng không có chút kiên định.
"Theo lý mà nói, sự tình trong hậu cung Bệ hạ ai gia không nên xen vào, nhưng Bệ hạ phải hiểu đạo lý mưa móc đều dính." Thái hậu nói.
Cao Tấn gặp chiêu phá chiêu, nắm chặt tay Tạ Khuynh, thâm tình chậm rãi nói:
"Trẫm hôn mê mấy ngày, đều là Quý phi phụng dưỡng bên cạnh, tình yêu của Quý phi làm trẫm động lòng, chỉ sợ khoảng thời gian này, trẫm đều không thể rời khỏi Quý phi."
Nói xong, Cao Tấn còn đem cổ tay Tạ Khuynh kéo tới bên môi khẽ hôn một cái.
Tạ Khuynh mặt ngoài cười hì hì, nội tâm mắng chít chít!
[ lại lấy ta làm khiên thịt! ]
[ cẩu hoàng đế là cố ý không muốn lão tử sống tốt a a a a. ]
Cao Tấn thần sắc tự nhiên lôi kéo tay Tạ Khuynh nghe tiếng lòng nàng, đột nhiên phát hiện nhìn nàng 'mặt ngoài bình tĩnh nội tâm phát điên' còn thật có ý tứ.
[ dám nói không thể rời ta? ]
[ a, có bản lĩnh ngươi đời này cũng chỉ cùng ta ngủ! ]
[ cùng những nữ nhân khác ngủ một lần chít chít ngắn một tấc! ]
Cao Tấn tắt nụ cười, thu hồi lời một giây trước mới nói.
"Hoàng đế! Tổ tông có quy củ của tổ tông, chẳng lẽ Hoàng đế thật muốn vì Tạ quý phi mà phá hỏng quy củ tổ tông sao?"
Thái hậu chuyển qua đem quy củ tổ tông dọa Cao Tấn, Tạ Khuynh trong lòng vỗ đùi:
[ cái bà già này trong đầu toàn là rơm rạ a? ]
[ tổ tông Cao gia còn không muốn để cho Cao Tấn làm hoàng đế đâu, hắn không phải vẫn làm? ]
[ cũng không thấy mấy vị tổ tông kia từ trong quan tài nhảy ra đánh hắn nha! ]
Cao Tấn nghe nghe, nhịn không được hướng Tạ Khuynh liếc mắt một cái, Tạ Khuynh thấy hắn nhìn mình, trên mặt lập tức đắp lên nụ cười dịu dàng nhu thuận, tình ý miên man miễn bàn có bao nhiêu ngoan ngoãn.
Cầm lấy tay của nàng hôn rồi lại hôn, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đối mặt:
"Có thể trẫm chính là thích Quý phi, tình cảm khắc sâu, một khắc cũng không buông được nàng."
Tạ Khuynh khóe mắt run rẩy, da gà da vịt nổi khắp cả người, thành công bị cẩu hoàng đế làm buồn nôn.
Sau đó mới phản ứng được, hắn nói câu 'Tình cảm khắc sâu', gần như tự tay đem Tạ Khuynh trói lên bia ngắm.
[ lưỡi có Long Tuyền Kiếm, gϊếŧ người không thấy máu. ]
[ cẩu tử ngươi được lắm! ]
Cao Tấn đắc ý đứng dậy, cố ý lôi kéo tay Tạ Khuynh đối Thái hậu nói:
"Thái hậu nếu là không có chuyện khác, trẫm liền mang Quý phi cáo lui trước."
Nói xong, không đợi Thái hậu kịp phản ứng, Cao Tấn quả thật lôi kéo Tạ Khuynh liền đi, thời điểm đi đến cửa điện, Tạ Khuynh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, mặt Thái hậu đen thui.
Đoán chừng một thời gian thật dài nàng sẽ không có ngày lành, mà hết thảy đều là nhờ cẩu hoàng đế trước mặt này ban tặng.
[ chơi ta phải không? ]
[ vậy ta cũng chỉ có thể chúc ngươi vô sinh, con cháu đầy đàn! ]
(Không nhầm đâu, ý chị là nuôi con thằng khác,
và nuôi thật nhiều (⌒_⌒;) )
Cao Tấn đột nhiên dừng bước lại, bỗng nhiên quay người, giận dữ nhìn hằm hằm, Tạ Khuynh kém chút đụng vào người hắn, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Khuynh nở nụ cười ngây thơ:
"Bệ hạ sao vậy?"
Cao Tấn cắn chặt hàm răng: "Trẫm muốn nhắc nhở ái phi, cẩn thận dưới chân."
Tạ Khuynh một mặt cảm kích: "Tạ Bệ hạ, thần thiếp nhất định sẽ cẩn thận."
Cao Tấn tức muốn hộc máu, giận dữ quay người, chân dài bước nhanh, tay Tạ Khuynh bị hắn lôi kéo, cơ hồ là cả một đường chạy chậm theo, trong lòng lại đem người mắng đến máu chó phun đầy đầu.
**
Cao Tấn trực tiếp đem Tạ Khuynh kéo đến chính mình Minh Trạch cung.
Tạ Khuynh minh bạch ý tứ của hắn, dù sao tú ân ái nha, nếu mà từ trong cung Thái hậu đi ra liền ai về chỗ người nấy, làm sao có thể khiến người tin phục đây?
Đây gọi là diễn thì diễn cho trót.
"Trẫm xem tấu chương, ngươi đi tiểu thư phòng tùy tiện tìm một chút sách đọc đi."
Cao Tấn vào Minh Trạch cung liền buông tay Tạ Khuynh, chân vẫn như cũ bước về phía long án.
"Vâng thưa Bệ hạ."
Tạ Khuynh lúc đầu cũng không nguyện ý cùng hắn dây dưa, trực tiếp hướng tiểu thư phòng hẻo lánh đi, nghe nói đêm qua Phan Hinh Nguyệt chính là ở đây vẽ bảy bảy bốn mươi chín bức hoa mai, thẳng đến bình minh mới bị trả về.
[ cẩu hoàng đế đúng là nhẫn tâm. ]
[ có biết thương hương tiếc ngọc không? ]
[ người ta rõ ràng là đến cùng ngươi cộng độ lương tiêu. ]
[ đưa tới cửa ngươi không cần thì thôi đi, còn chọc ghẹo người ta. ]
[ chậc chậc chậc! ]
Tạ Khuynh sau khi vào tiểu thư phòng, một bên dạo quanh kệ sách một bên oán thầm.
Mặc dù có chút khoảng cách, nhưng hai người cũng coi như ở cùng một không gian, Cao Tấn vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh, lật ra một phong tấu chương, Cao Tấn đối ngoại điện kêu lên:
"Người tới."
Nghe thấy thanh âm của hắn, Tạ Khuynh hiếu kì đem đầu nhô ra rèm châu, rất nhanh liền trông thấy tổng quản