Chương thứ hai trong ngày, vừa dài vừa hài ẻ, tặng cho bạn đọc giả đầu tiên của truyện: @Vlordy2605
Thất thần làm gì?" Cao Tấn đánh vỡ trầm mặc.
Tạ Khuynh nhận mệnh cầm dược cao tới, ngắn ngủi mấy bước đường, tâm tình chín quẹo mười tám rẽ, tổng hợp thành một câu:
[ cẩu hoàng đế quá già mồm! ]
Cao Tấn chịu đựng không vui, quay lưng lại để nàng thoa thuốc.
Tạ Khuynh khó chịu thì khó chịu, nhưng thuốc vẫn là phải bôi, dùng thanh trúc trơn nhẵn múc một ít thuốc trong bình, xoa lên vết thương phía sau lưng Cao Tấn, cảm thán:
[ nhìn gần thì cảm thấy bị hơi nặng thật. ]
[ vết thương do sét đánh đúng là khác biệt, cháy sạm đen luôn. ]
[ liệu có thơm mùi thịt nướng không? ]
[ cho vài cây thìa là, rắc chút tiêu lên, thêm mấy lát tỏi. . . ]
[ nhìn qua hơi gầy gò nhưng cũng rắn chắc, dù không có nhiều thịt cho lắm thì nướng xương sườn hẳn là cũng ăn rất ngon. ]
Tạ Khuynh nghĩ đến nước bọt đều muốn chảy xuống.
Cao Tấn nghe nàng nói một tràng nướng thịt, càng nghe càng cảm thấy Tạ thị không bình thường, hối hận để nàng thoa thuốc.
"Mau chút." Cao Tấn lạnh nhạt nói.
Tạ Khuynh lấy lại tinh thần, ứng tiếng: "Vâng."
Hai người lần nữa lâm vào trầm mặc, Tạ Khuynh cảm thấy thế này có chút xấu hổ, thế là hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ, lúc trước Phan tiểu thư tặng canh uống ngon không ạ?"
Cao Tấn giọng mũi nhẹ ừm một cái coi như đáp lời.
Tạ Khuynh ở trong lòng lại khịt mũi coi thường:
[ ừm em gái ngươi chứ ừm! ]
[ lấy cái tính tình đa nghi này của ngươi, sẽ uống canh của nàng tặng? ]
Tạ Khuynh chậm rãi ung dung, một bên bôi thuốc một bên nói:
"Phan tiểu thư người mỹ tâm ngọt, tự tay vì Bệ hạ hầm canh khẳng định uống rất ngon."
Cao Tấn nhẫn nại không đi quản trong nội tâm nàng một bộ, ngoài miệng một bộ, hỏi:
"Ngươi rất để ý nàng?"
Tạ Khuynh trộm liếc mắt sau lưng Cao Tấn:
[ ta để ý cái rắm! ]
[ chỉ có Thái Hậu mới cảm thấy ngươi sẽ cho nữ nhi Phan gia vào cung. ]
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói như vậy, Tạ Khuynh hồi tưởng sách giáo khoa sống-Khương ma ma, làm sủng phi của hoàng đế lúc này nên có phản ứng gì?
"Thần thiếp đương nhiên để ý." Tạ Khuynh ngưng thoa thuốc, giả vờ thất lạc:
"Nhưng thiếp biết, Bệ hạ là người của tất cả bá tánh trong thiên hạ, không phải người của riêng mình thần thiếp. Thần thiếp không dám yêu cầu xa vời độc chiếm Bệ hạ, chỉ cầu Bệ hạ có người mới cũng không quên người cũ là thần thiếp một lòng một dạ chỉ có Bệ hạ."
Trước kia Tạ thị ở trước mặt mình chính là nói như vậy, khiêm tốn còn thâm tình, dáng vẻ tình căn thâm chủng, Cao Tấn luôn thấy không có vấn đề gì, ai bảo nàng đối với mình yêu không thể tự thoát ra được đâu?
Mà bây giờ. . .
[ a a a, mẹ ơi con muốn ói! ]
[ ta có tội xin lão thiên gia trừng phạt ta, tại sao phải để ta nói những lời buồn nôn như vậy a a a! ]
Cao Tấn: . . .
Đến cùng là nơi nào xảy ra vấn đề.
Ôn nhu dường như nước, hiền lương thục đức, đối với hắn tình căn thâm chủng Tạ thị đi đâu!
Tạ Khuynh sau khi nói xong mấy lời buồn nôn, im lặng chờ Cao Tấn giống thường ngày, mặt mày hưởng thụ đem nàng ôm vào trong ngực, sau đó hai người 'ngươi tới ta đi' tình chàng ý thiếp một phen, ai mang tâm tư người nấy, hư tình giả ý một trận, rồi một đêm đẹp đẽ trôi qua.
Nhưng lại không có.
Đêm nay Cao Tấn tựa hồ đối với mấy lời buồn nôn của nàng không hài lòng. Tạ Khuynh nói xong hắn chỉ lạnh lùng nhìn, thấy Tạ Khuynh bắt đầu hoài nghi có phải là chính mình chỗ nào nói nhầm, hắn bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng:
"Bôi xong thì quấn băng vải đi."
Tạ Khuynh đầu đầy dấu chấm hỏi:
[ chỉ vậy thôi? ]
[ ta tình cảm dạt dào, thổ lộ cõi lòng tịch mịch thì? ]
[ chẳng lẽ thiết lập nhân vật si tình này hết hạn rồi? ]
[ ta nên chuyển hình tượng? Trừ thiết lập si tình, còn thiết lập nào nữa? ]
[ ngốc bạch ngọt? Hắc liên hoa? Ngự tỷ? Nếu không dứt khoát một phát trúng đích, trực tiếp lên nữ vương! ! ! ? ? ]
Cao Tấn bị ép tiếp nhận ô nhiễm tinh thần, nghe một đống lời nói nhảm, nhảy lung tung trên giới hạn chịu đựng của hắn. .
May mắn Tạ Khuynh nhìn ra đêm nay Cao Tấn không hăng hái lắm, không có tiếp tục nữa, bôi xong thuốc thượng hạng, cột kỹ băng vải, hầu hạ hắn thay áo ngủ, hai người mới trở lại nội điện nghỉ ngơi.
Cao Tấn thoát giày sau đó trực tiếp bò vào bên trong, không rên một tiếng, khí áp rất thấp.
Tạ Khuynh ngồi tại mép giường một bên cởi giày một bên oán thầm:
[ làm mình làm mẩy cho ai coi? ]
[ nếu là mấy năm trước, kẻ dám thái độ với lão tử không biết đã sấp mặt lờ bao nhiêu lần ]
Cao Tấn nằm trên gối đầu, nghe thấy tiếng lòng ai kia, liếc mắt nhìn nàng một cái, lại cảm giác dưới gối có gì đó, liền đưa tay ra sờ, rút ra được một quyển sách.
Khác hoàn toàn so với quyển sách mới tinh lúc nãy Tạ thị đưa cho hắn, quyển giấu dưới gối này rõ ràng đã từng bị lật xem, trang bìa cùng trang giấy bên trong đều có nếp gấp, có thể thấy được đây là quyển mà Tạ thị đang xem lúc hắn bước vào.
Cột tên sách trên trang bìa trống không, Cao Tấn lật ra tờ thứ nhất, trông thấy một cái tiêu đề làm hắn mở rộng tầm mắt « xinh đẹp thư sinh hoang dã đại chiến nam hồ Yêu vương (tam) ».
Cái tên lung tung rối loạn gì vậy?
Cái gì là xinh đẹp thư sinh rồi lại nam hồ Yêu vương?
Cao Tấn hiếu kì, muốn lật ra nhìn xem, ai biết vừa lật ra tờ thứ nhất nhìn một câu 'Lần trước nói đến Hoa Sơn phía bắc Đông Lăng, trong huyện có một thư sinh tên là Vương sinh. Hắn đi qua Hồ Tiên lĩnh...' Thì đã bị Tạ thị dùng tốc độ tia sét cướp đi, Tạ thị hành động nhanh chóng, Cao Tấn vốn là cao thủ còn không kịp phản ứng.
Tạ Khuynh thoát giày, buông xuống hai bên màn lưu ly, chỉnh lý màn xong xuôi đâu đó xoay người định nằm xuống chợt phát hiện Cao Tấn đang xem sách của nàng. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng như thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì mới biết yêu che giấu nhật ký trước mặt cha mẹ, vèo một phát cướp sách trong tay Cao Tấn.
Nhanh đến mức siêu nhiên.
Cao Tấn nhìn hai tay mình trong nháy mắt không còn gì, kinh ngạc với tốc độ của Tạ thị, đồng thời hỏi nàng:
"Ngươi làm cái gì đó?"
Tạ Khuynh bị hỏi đến hai má nóng lên, ấp úng, nhìn trái phải mà nói hắn:
"Không, không có gì. Bệ hạ trên lưng có tổn thương, hôm nay có muốn nằm sấp ngủ không ạ?"
Cao Tấn hồ nghi nhìn nàng, bỗng nhiên đưa tay: "Lấy ra."
Tạ Khuynh quả quyết lắc đầu: "Đừng xem, sách này là sách của nữ tử, không thích hợp với Bệ hạ."
Cao Tấn cười lạnh:
"Trừ nữ tắc, nữ giới, nữ đức, thiên hạ này còn có cái sách gì của nữ tử không thích hợp cho trẫm xem?"
[ ngươi cái thằng ngu này, đương nhiên là có a! ]
[ sách đồi trụy! ]
[ không phải không cho ngươi xem, là sợ ngươi xem đến 'cong'! ]
Cao Tấn nghi hoặc đầy đầu, sách đồi trụy là sách gì? 'Cong' lại là cái gì? Vì sao hắn càng nghe càng không hiểu?
Hắn xưa nay hiếu học, càng là chuyện không hiểu hắn càng muốn học hỏi rõ ràng, nghiêm nghị quát Tạ thị:
"Lấy ra!"
Tạ Khuynh hận không thể quất hai bàn tay mình, vừa rồi chỉ lo nôn đường, quên dưới gối đầu còn có quyển sách.
[ quá xấu hổ! ]
[ sách này mà cho cẩu hoàng đế nhìn, ta về sau cũng đừng làm người. ]
Cao Tấn lập tức hiểu, nguyên lai Tạ thị nhìn chính là sách phương diện kia, a, rất tốt, lại là một cái hành vi trong ngoài không đồng nhất!
Lúc trước thật sự là không nhìn ra, bản chất Tạ thị lại là cái dạng này.
Không muốn cho hắn xem, thì hắn nhất định phải xem.
Cao Tấn bỗng nhiên đứng dậy, tự mình động thủ cơm no áo ấm. Hắn từ tay Tạ thị - chỉ cao tới ngực - đoạt lại quyển sách vừa rồi hắn mới nhìn một hàng. Mở ra xem trong ánh mắt đầy xấu hổ của Tạ thị.
Nhìn một chút, Cao Tấn bắt đầu từ từ nhìn ra chỗ không thích hợp.
Thư sinh này cùng hồ Yêu vương kia. . . Làm sao. . . Giống như. . . Đều là nam?
Tạ Khuynh mặt đầy áy náy ngồi quỳ cạnh giường, hai tay bất an xoắn tới xoắn lui, từ mặt xuống cổ đều đỏ, đến cả tai cũng đỏ, song mắt lưu chuyển đầy ý xuân nhìn quanh, tự cắn đôi môi anh đào kiều diễm, bộ dáng trong xấu hổ lại có mong đợi.
Cao Tấn khi nhìn đến dòng 'Hồ Yêu vương đem conciu chà bá lửa nhồi vào trong nhụy hoa cúc xinh đẹp mỏng manh của tiểu thư sinh', xém chút bị cỗ lực lượng có thể làm người ta liên tưởng thứ cực kỳ không mỹ cảm chứa đựng trong con chữ đâm mù hai mắt, cực kỳ gian nan dời mắt khỏi trang sách cay mắt kia, ho khan một tiếng, nhìn Tạ Khuynh:
"Sách này. . ."
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Tạ Khuynh cướp lời nói trước:
"Sách này là của Khương ma ma. Thần thiếp ngẫu nhiên bắt gặp Khương ma ma đang xem, cảm thấy kinh dị, liền mượn của ma ma đọc thử một phen. Thần thiếp tự biết không nên, sau này tuyệt đối không xem